Xuyên… không!
Với khả năng đoán định của Diệp Thành mà cũng phải cau mày, bí mật này khiến hắn thật sự rất ngỡ ngàng.
Hồng Trần vẫn luôn là mối nghi ngờ rất lớn trong lòng hắn, trên đời làm gì có nhiều người giống nhau đến vậy! Dù là bí thuật thần thông hay kinh nghiệm thì đều giống hệt nhau, hắn không tin tất cả chỉ là trùng hợp.
Nhưng với trí thông minh của hắn, nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra thân phận của Hồng Trần, vì bất kỳ khả năng nào cũng tự có sự mâu thuẫn.
Bây giờ hắn đã nhận được một câu trả lời chắc chắn, mặc dù không dám tin nhưng câu trả lời khác thường này lại giải thích tất cả những mâu thuẫn một cách hợp lý, Hồng Trần thần thoại một đời của Đại Sở mà hắn từng tôn kính lại chính là hắn của tương lai.
Lúc này, mọi nghi vấn đều đã được giải đáp, tại sao Thần Vương Thần Huyền Phong lại thay hắn đỡ một kiếm, tại sao Hồng Trần lại viết bài thơ đó, tất cả đều có lý do của mình.
“Họ xuyên không tới đây là hành động nghịch thiên cải đạo, phá vỡ định luật luân hồi của Đại Sở”, thấy Diệp Thành ngồi im bất động, vẻ mặt bình tĩnh, Đông Hoàng Thái Tâm lại rót cho hắn một chén trà đắng.
“Vậy nên Chư Thiên Luân Hồi của Đại Sở xuất hiện lỗ hổng đã cho Thiên Ma thừa cơ lợi dụng, bọn chúng dễ dàng tìm ra Đại Sở ở đâu”, Diệp Thành nói nốt những lời Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói xong.
“Đúng thế”, Đông Hoàng Thái Tâm không phủ nhận.
“Vậy tai hoạ của Đại Sở thực chất là do vãn bối mà ra”, Diệp Thành khàn giọng nói.
“Nói chính xác hơn thì do Diệp Thành của tương lai mà ra”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Ngươi của sau này mạnh đến mức khiến ta kinh ngạc, chắc hẳn sau này ngươi đã có đủ cả hai bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, một bên thức tỉnh thời không, một bên thức tỉnh luân hồi. Ngươi chôn vùi mắt trái để xuyên không, huyết tế mắt phải ngưng tụ thành sức mạnh cửu thế luân hồi trong cơ thể ngươi, nhưng tiếc là…”
“Tiếc gì cơ?”
“Tiếc là cả hai người phải trả cái giá đau đớn như vậy để xuyên không, nhưng lại bị thời không xoá đi ký ức, đến nỗi mình là ai cũng không nhớ, quên cả mục đích mình đến thời đại này”, Đông Hoàng Thái Tâm nói rồi lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy ẩn ý sâu xa: “Ngươi có thể nói cho ta biết họ đến thời không này để làm gì không? Lý do gì khiến họ bằng mọi giá cũng phải nghịch thiên cải đạo như thế?”
“Vãn bối không biết”, mắt Diệp Thành tĩnh lặng như giếng cổ không một gợn sóng, vẻ mặt cũng không có chút thay đổi nào.
“Ngươi không nói, ta cũng không ép ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm suy ngẫm: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Kiếm Tru Tiên”, Diệp Thành không nghĩ ngợi mà nói ra ngay, nắm đấm sau tay áo đã trắng bệch, chính tiên kiếm đáng hận ấy đã chôn vùi người yêu của hắn, nhuốm máu vô số người vô tội.
“Từ thuở thiên địa sơ khai, nó đã tồn tại rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi nói: “Đó là một thanh tiên kiếm đáng sợ, từng chém gãy cực đạo đế binh, cũng từng giết Đại Đế, được gọi là kiếm của trời xanh”.
“Tiền bối tận mắt nhìn thấy nó sát hại sinh linh, vì sao không ngăn cản?”, mắt Diệp Thành lại có tơ máu, hắn nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Tâm.
“Người của Thiên Huyền Môn không được tham gia vào chuyện của Đại Sở”, Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng đáp, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành: “Thiên Huyền Môn phụ trách luân hồi của Đại Sở nên không được tham gia vào luân hồi của Đại Sở, bất cứ một sai lệch nhỏ nào cũng có thể thay đổi quỹ đạo được định sẵn, một khi ảnh hưởng đến Chư Thiên Luân Hồi thì với Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đều là kiếp nạn kinh thế”.
“Những điều này đều không quan trọng”, Diệp Thành vẫn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Nếu Đại Sở tự hình thành luân hồi thì tức là những người tử trận của Đại Sở đều sẽ đầu thai chuyển thế lại Đại Sở, đúng không?”
“Về lý thuyết thì là như thế”.
“Vãn bối muốn một câu trả lời chắc chắn”.
“Ta không thể cho ngươi câu trả lời chắc chắn”, Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ nhàng lắc đầu: “Trận chiến này Đại Sở có quá nhiều người tử trận, Chư Thiên Luân Hồi ở đây đã bị tổn hại nghiêm trọng, có thể nói là nó đã bị mất trật tự”.
“Cho nên?”, mắt Diệp Thành đỏ ngầu đầy tia máu.
“Cho nên một số người chết trận ở vùng đất này có thể được đầu thai chuyển thế, một số người không thể đầu thai chuyển thế, một số người có thể luân hồi về Đại Sở, một số người có thể sẽ luân hồi đến Chư Thiên Vạn Vực”.
“Các vị ai cũng thần thông quảng đại mà vẫn không thể sửa được Chư Thiên Luân Hồi sao?”, Diệp Thành cau mày nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Không thể”, Địa Hoàng thầm lắc đầu: “Đến Đại Đế cũng bị Chư Thiên Luân Hồi áp chế, cấp bậc của nó đã vượt xa khả năng điều khiển của chúng ta. Thứ lỗi cho chúng ta vô dụng, không thể khôi phục lại quỹ đạo như ban đầu”.
“Nếu vậy thì tiền bối nói những người có thể luân hồi về Đại Sở cho ta biết, ta giúp họ tìm lại ký ức kiếp trước”.
“Rất xin lỗi, vào khoảnh khắc Chư Thiên Luân Hồi bị hỗn loạn, nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta”, Đông Hoàng Thái Tâm thở dài bất lực: “Vậy nên ai có thể luân hồi, ai không thể luân hồi, ai có thể luân hồi về Đại Sở, ai có thể luân hồi về Chư Thiên Vạn Vực, chúng ta cũng không có cách nào biết được”.
“Điều này được coi là gì!”, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, ngay cả Thiên Huyền Môn cũng không biết tu sĩ Đại Sở ai có thể luân hồi, ai không thể luân hồi, cũng không biết họ có thể luân hồi về đâu thì hắn lại càng không thể biết.
Hắn đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lẽ nào muốn hắn phải đi tìm từng người một ở Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực sao? Biển người mênh mông, muôn nghìn chúng sinh, không có mục tiêu chính xác thì đúng là khó như lên trời!