Trong màn đêm đen, Diệp Thành bị Đan Ma đưa tới Đan Thành.
Đây…!
Nhìn thấy Diệp Thành gần như tàn phế, phía Đan Thần kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Thành bị thương nặng như vậy.
Đan Ma không nói gì thêm, cứ thế sải bước vào trong Đan Thành.
Ở đó có một bể linh trì với đủ màu sắc, được người ta gọi với cái tên Hoa Thiên Trì, năm xưa nó được Đan Tổ dẫn cửu tiêu thần lộ, hỗn hợp với nhiều loại thần dược ngưng tụ thành, quanh năm nhận được thiên nguyên của trời, tinh hoa của đất nên đây chính là thánh địa trị thương.
Đợi đi!
Sau khi đặt Diệp Thành vào trong Hoa Thiên Trì, Đan Ma mới hít vào một hơi thật sâu.
Mọi người chỉ biết thẫn thờ đứng bên Hoa Thiên Trì quan sát, trong tay Đan Ma còn cầm một viên linh châu, bên trong viên linh châu này phong ấn một viên đan dược màu tím, đó chính là Thiên Tịch Đan sáu vân.
Không sai, Đan Thành luyện ra được Thiên Tịch Đan nhưng phải trả cái giá thê thảm, phải đánh đổi bằng đan linh bên trong cơ thể Huyền Nữ và Lạc Hi và hàng trăm lão tu sĩ cùng luyện đan mới có thể luyện ra thành công.
Chỉ thấy bên trong Thiên Hoa Trì nước liên tục sục sôi xối lên cơ thể Diệp Thành.
Đột nhiên xung quanh Diệp Thành hình thành nên một vòng xoáy hữu hình, đó chính là thôn thiên ma công tự vận hành, hút trọn tinh hoa của Thiên Hoa Trì khiến tinh nguyên dồi dào cứ thế thấm vào cơ thể hắn thông qua các lỗ chân lông, bù đắp cho tứ chi bách hài, khôi phục lại cơ thể bị tàn phá của hắn.
Rắc! Rắc!
Không lâu sau đó, bên trong cơ thể Diệp Thành vang lên từng âm thanh rắc rắc của tiếng xương cốt va chạm vào nhau, bí thuật Man Hoang Luyện Thể tự vận hành.
Sức hồi phục kinh người của hắn khiến phía Đan Ma kinh ngạc, thương thế trên cơ thể nhanh chóng liền lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được, phần cánh tay bị trảm lìa kia cũng nhanh chóng mọc ra.
Không mất bao lâu thánh quang trên cơ thể Diệp Thành lại lần nữa chói lọi, cả cơ thể hắn có lớp hoàng kim rực rỡ bao quanh, mỗi một lớp da, mỗi một phần xương cốt đều giống như có thêm lớp hoàng kim trút vào.
Trong chốc lát, khoé miệng Diệp Thành có máu tươi màu vàng trào ra khiến Đan Ma mà phía Đan Thần lần lượt nheo mắt.
Đạo thương?
Sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi như thể họ trông thấy thương thế trên linh hồn bản mệnh ở thần hải của Diệp Thành, trạng thái này cho dù là hồi phục về nguyên trạng thì tu vi cũng khó có thể tiến thêm một bước, thậm chí còn có khả năng giảm sút.
Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới mỏi mệt mở đôi mắt ra.
Đây là đâu?
Giọng Diệp Thành khản đặc, hắn nhìn Đan Ma và Đan Thần với đôi mắt kinh ngạc khó hiểu.
Đan Thần không nói gì, ông ta cho viên linh châu bên trong phong ấn Thiên Tịch Đan lơ lửng trước mặt Diệp Thành, trên khuôn mặt già nua kia còn hiện lên nét đau thương, một viên Thiên Tịch Đan thôi nhưng lại chính là thứ mà ông ta phải dùng sinh mạng của hai đồ nhi mà mình yêu quý để đổi lấy.
Thiên Tịch Đan?
Ánh mắt Diệp Thành ảm đạm, đôi mắt hiện lên thần mang sắc lạnh.
Mặc dù viên Thiên Tịch Đan này được phong ấn bên trong linh châu nhưng vẫn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, viên linh đan sáu vân hiện ra vô cùng choán mắt.
Thế rồi Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Đan Ma và Đan Thần, hắn không thể ngờ Đan Thành lại có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan vả lại còn không có sự tham gia của Đan Thánh là hắn.
“Thiên Tịch Đan chỉ có một viên, ngươi chỉ có một cơ hội”, Đan Ma lên tiếng nhìn Diệp Thành: “Nếu như ngươi đột phá thì Đại Sở sẽ có hi vọng, nếu như ngươi thất bại thì cả Đại Sở này sẽ chôn cùng với ngươi, ngươi có chắc chắn chiến thắng được không?”.
“Có”, Diệp Thành quả quyết, trong đôi mắt rõ cái nhìn kiên định mà trước nay chưa từng có.
“Vậy thì cứ yên tâm đột phá đi”, Đan Ma lập tức xoay người, ông ta bước ra một bước, “không ai làm phiền ngươi, tu sĩ cả Đại Sở này sẽ không một ai chùn bước mà tiến lên bảo vệ ngươi, hỗ trợ cho ngươi thành công”.
“Đừng để Đại Sở thất vọng”, phía Đan Ma nhìn Diệp Thành với con mắt đầy hi vọng, sau đó tất cả đều bước ra khỏi địa cung.
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành mới tĩnh lặng ngồi khoanh chân bên trong Hoa Thiên Trì hồi lâu không nói lời nào.
Linh châu phía trước mặt vẫn đang lơ lửng, hiện lên tử hà với sắc tím lấp lánh, mỗi một luồng tử hà đều mang theo đạo uẩn, đây là viên Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh, có đạo uẩn và thần tắc hoàn chỉnh thì đương nhiên một nửa viên Thiên Tịch Đan không thể nào so sánh được.
Thế rồi hắn giơ tay lên nắm lấy viên linh châu và bóp nát, đến cả Thiên Tịch Đan bên trong cũng bị bóp nát theo.
Ngay sau đó, tinh nguyên dồi dào giống như thuỷ triều thâm nhập vào cơ thể hắn.
Hự!
Đột nhiên Diệp Thành ôm chặt lấy phần ngực, tim hắn đập thình thịch, trong giây phút này tim hắn như có hàng vạn đao cứa vào.
Huyền Nữ, Lạc Hi!
Giọng Diệp Thành khản đặc như thể giây phút nuốt Thiên Tịch Đan hắn đã cảm nhận được trong linh đan có linh của Lạc Hi và Huyền Nữ, cũng như thể cảm nhận được Thiên Tịch Đan Thiên Tịch Đan được Đan Thần luyện ra bằng cách nào.
Diệp Thành, huynh phải chiến thắng đấy!
Trong không gian như vang vọng tiếng nói mang theo ân tình và hi vọng của Huyền Nữ và Lạc Hi.
Diệp Thành nước mắt dàn dụa, tầm nhìn mơ hồ như có thể trông thấy hai bóng hình đang mỉm cười với hắn, đó là Huyền Nữ và Lạc Hi với tàn niệm linh hồn lạc ấn bên trong Thiên Tịch Đan và ăn sâu vào cơ thể hắn.
Rầm!
Sau cơn đau đớn xé tim gan của Diệp Thành, một tiếng động rầm trời vang vọng khắp Nam Sở.
Thiên Ma lại bắt đầu công phá tường thành, vả lại trận thế còn khủng khiếp hơn lần trước.
Giết!
Tu sĩ của Đại Sở điên cuồng, các lão tu sĩ cứ thế huyết tế phần thọ nguyên cuối cùng, bùng nổ sức chiến đấu đỉnh phong, cứ thế trấn thủ tường thành, các tu sĩ trẻ tuổi không màng sống chết, dùng máu tươi để bảo vệ tường thành.
Thế nhưng sự phòng ngự của bọn họ trước mặt đại quân Thiên Ma rõ ràng không đáng để nhắc đến.
Giao chiến chưa tới một canh giờ, tường thành của Nam Sở đã bị công phá, từng sinh mệnh sống gào thét bị nhấn chìm dưới sự thôn tính của đại quân Thiên Ma, từng cây chiến kì của Đại Sở rách nát lần lượt đổ xuống.
Rầm! Rầm! Đoàng!
Tiếng nổ rầm trời vang vọng, kéo dài hơn ba triệu dặm khắp tường thành.
Giết! Không được để một tên sống sót!
Chúng tướng Thiên Ma lần lượt vung kiếm chỉ về phía Nam, kẻ nào kẻ nấy mặt mày tôi độc, thề trong đêm nay dẹp bằng Nam Sở.
Chiến!
Tu sĩ của Nam Sở như những kẻ điên, mặc dù tường thành bị tàn phá nhưng vẫn cố trấn thủ ở biên giới Nam Sở, đại quân Thiên Ma mỗi lần tiến vào bên trong một phần thì đều phải trả cái giá vô cùng tàn khốc.
Nhìn vào thiên địa, năm khu vực lớn của Nam Sở đều choán lấp cả đại quân Thiên Ma, hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chư vương đều lần lượt chìm vào trong cảnh huyết chiến, vùng đất rộng lớn này đã bị từng bước chân của Thiên Ma dày xéo, sơn hà rộng lớn cũng nhuốm máu đỏ tươi của tu sĩ Đại Sở.
Bại rồi!
Ở đại điện của Triệu Dục, dưới Thái Cổ Tinh Thiên, phía Sở Hùng lần lượt hạ tay xuống.
Nhìn đại quân Thiên Ma trên Thái Cổ Tinh Thiên gần như choán lấp cả Đại Sở, ánh mắt bọn họ chỉ còn lại nỗi bất lực.
Mặc dù bày mưu tính kế, quyết chiến quyết thắng nhưng đối mặt với sự trấn áp tuyệt đối bọn họ chỉ đành lực bất tòng tâm.
Mặc dù Diệp Thành ở đây nhưng như thể trông thấy chiến cục của Nam Sở, từng tu sĩ ngã xuống, từng bóng người quen thuộc bị nhấn chìm.
Phá! Phá cho ta!
Diệp Thành gào thét, tiếng thét từ sâu thẳm tâm hồn.
Trong ý cảnh, đó lại là một luồng quang môn chọc trời trông có vẻ như ngay trước mắt nhưng lại xa vời vợi.
Đột phá! Đột phá!
Ở đại điện của Thiên Huyền Môn, phía Đông Hoàng Thái Tâm mắt đỏ ngầu nhìn Diệp Thành, hi vọng người thanh niên này có thể nghịch thiên tạo nên thành công giữa kiếp nạn, cứu vãn lấy vùng đất này.