Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào.
Bên trong rặng núi u tối, vì một bóng hình nhơ nhuốc lảo đảo mà trở nên không hề tĩnh lặng.
Dưới ánh trăng yếu ớt chiếu rọi, có thể trông thấy đó là một bóng hình mặc y phục màu tím, toàn thân có thần hà rực rỡ bao quanh, khuôn mặt tuyệt sắc quả là được thế gian ưu ái.
Có điều dù được trời ban cho phong thái tuyệt sắc nhưng hình thái của cô lại chẳng ra sao, y phục nhuốm máu, trên vai còn có một vết thương sâu, lúc này hãy còn ánh lên u quang, hoá giải tinh khí trong cơ thể khiến vết thương không thể lành lại.
Hự!
Cô phun ra một miệng máu, sắc mặt tái nhợt.
Phía sau là ba bóng hình đẫm máu theo sát.
Dưới ánh trăng yếu ớt, ba bóng hình khoác trên mình bộ hắc bào, toàn thân với luồng khí màu đỏ bao quanh nhìn không rõ chân dung, chỉ biết rằng đôi mắt đỏ ngầu của bọn họ mang theo u quang huyết sắc, dưới màn đêm trông càng thê thảm hơn.
“Không bắt được Hoang Cổ Thánh Thể thì bắt một đạo linh chi thể quay về cũng được”, cả ba người bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt tôi độc hiển hiện.
“Xếp thứ năm trên bảng Phong Vân chẳng qua cũng đến vậy mà thôi”.
“Các ngươi rốt cục là ai?”, nữ tử mặc đồ tím lảo đảo, lạnh mặt nhìn cả ba người.
“Về chuyện này thì cô không cần phải biết”, cả ba kẻ bật cười u ám, huyết khí cuộn trào, từ từ sải bước đi về phía nữ tử mặc đồ tím.
Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người phát ra tinh huy xuất hiện, còn chưa đứng vững thì đã ngã dạng cẳng ra đất, ngã ngay vào chính giữa ba kẻ mặc huyết bào và nữ tử mặc đồ tím.
Người này chẳng phải ai khác mà chính là Diệp Thành.
Tên này vừa chạy ra khỏi không gian, ngỡ rằng sẽ xuất hiện đầy khí thế nhưng ngào ngờ một chân đạp vào không gian và cả cơ thể ngã nhào ra chẳng ra sao.
Diệp Thành chép miệng, hắn lê cái thân thảm bại lồm cồm bò dậy.
“Tiểu tử, lại là không gian dịch chuyển một vòng à?”, Diệp Thành vừa lồm cồm bò dậy thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng, vang vọng bên trong thần hải của Diệp Thành, hoặc có thể nói Thái Hư Cổ Long vẫn luôn đợi sự xuất hiện của Diệp Thành, hiện giờ thấy Diệp Thành còn sống sót ra ngoài, nó như được trút gánh nặng.
“Nếu không thì sao ta có thể né qua được sự truy sát”, Diệp Thành liên tục phủi bụi trên người.
“Ta nói rồi mà, tiểu tử nhà ngươi có làm thế nào cũng không chết”.
“Đương nhiên rồi, ta là ai, ta là…”, Diệp Thành hất cằm, đang định vuốt tóc thì mới phát hiện ra phía sau có bốn cặp mắt đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Thấy vậy, Diệp Thành thẫn thờ, trước đó hắn chỉ quan tâm nói chuyện với Thái Hư Cổ Long.
Lại nhìn sang ba kẻ mặc huyết bào và nữ tử mặc đồ tím kia, vẻ mặt bọn họ đúng là kì lạ, trong ánh mắt viết rõ câu: Nhà ngươi chui từ đâu ra vậy, vừa xuất hiện là tự nói một mình, không biết nhìn xem chúng ta là bốn người đang sống sờ sờ ra đây sao?
A ha ha ha…!
Diệp Thành cười ái ngại: “Thất lễ, thất lễ rồi, mắt ta không được tốt cho lắm, mọi người cứ tiếp tục đi”.
Nói rồi Diệp Thành lại lần nữa cười trừ, quay người toan rời đi.
“Đứng lại”, một kẻ mặc huyết bào cười u ám, đôi mắt mang theo u quang nheo lại nhìn Diệp Thành, khi trông thấy mặt nạ quỷ minh và chữ “thù” trên trán Diệp Thành, đôi mắt hắn ta chợt như có ngọn lửa bùng cháy.
“Tần Vũ”, một kẻ mặc huyết bào khác cũng nhận ra, vả lại cũng lên tiếng, đôi mắt sáng cả lên.
“Ngươi vẫn chưa chết?”, kẻ mặc huyết bào thứ ba bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc đến kinh người.
“Dưới Khoáng Cổ Thần Phạt mà còn không chết”, phía này, nữ tử mặc đồ tím tỏ vẻ kinh ngạc như thể cũng biết sự việc vừa xảy ra trước đây vài ngày, sát thần Tần Vũ bị vây bắt, chết dưới chính thiên kiếp của mình.
“Mọi người biết ta?”, Diệp Thành nhìn bốn người còn lại với vẻ mặt bất ngờ.
“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi”, một kẻ mặc hắc bào bật cười tôi độc.
Ừm!
Diệp Thành tuỳ hứng đáp, hắn hất đầu toan bỏ đi.
Thế nhưng đúng lúc hắn vừa nhấc chân lên thì một bàn tay huyết sắc vươn về phía mình.
Mẹ kiếp, còn muốn đánh lén.
Diệp Thành từng trải qua hàng trăm trận chiến nên phản ứng rất nhanh, chỉ có hắn đánh lén người khác chứ rất ít khi bị kẻ khác đánh lén.
Diệp Thành quay phắt người tung ra một đấm sau đó nhìn cả ba người kia với ánh mắt đầy hứng thú: “Ta nói này, lão tử không đụng đến các ngươi mà các ngươi làm vậy thì rất dễ bị đánh chết lắm đấy”.