“Không, không phải là Tịch Nhan”, sau một lát Diệp Thành lại cau mày ngồi về vị trí cũ, nhưng đôi mắt lại nhìn nha đầu kia chăm chú, cô thật sự giống hệt với Tịch Nhan năm xưa, mỗi cử chỉ hành động, thêm cả nụ cười như từ một người mà ra.
“Tiểu nha đầu này trông thật lanh lợi”, tên thanh niên tóc tím ở bên ôm lấy vò rượu cười khúc khích.
“Cái gì mà nha đầu, cô ấy là Đế Cửu Tiên”, lão già hói đầu nhét một quả linh quả vào miệng, “so về tuổi tác thì cô ấy không nhỏ tuổi hơn hai chúng ta, vậy mà cũng gọi là tiểu nha đầu được”.
“Cô ấy chính là Đế Cửu Tiên, quả nhiên giống như lời đồn, có một không hai”, tên thanh niên tóc tím chép miệng, “hai trăm tuổi mà vẫn là bộ dạng nha đầu, nhỏ như vậy, tướng công của cô ấy không sốt ruột mới lạ”.
“Dám lấy chữ Đế trong tên thì thân phận không hề đơn giản”, Diệp Thành thu lại ánh mắt rồi nhìn sang lão già hói đầu, “tiểu nha đầu đó có lai lịch gì?”
“Cửu Tiêu Chân Nhân từng nói rồi, là Chuẩn Đế trẻ nhất Huyền Hoang”, lão già hói đầu đáp lại, “cô ấy là cháu của Củu Tiêu Chân Nhân, người trong nhà đó tài năng có thể coi là yêu nghiệt”.
“Vậy cô ấy có tỷ tỷ hoặc muội muội song sinh không?”, Diệp Thành nhìn lão già hói đầu với ánh mắt đầy hi vọng.
“Tỷ muội song sinh?”, lão già hói đầu gãi gãi cái đầu, “ta chưa nghe nói bao giờ”.
“Hỏi ông cũng như không”, Diệp Thành lại nhìn sang tiểu nha đầu tên Đế Cửu Tiên, nếu cô ấy có tỷ muội song sinh thì biết đâu là Tịch Nhan chuyển kiếp, cũng không phải không có khả năng này, tình huống này cũng đã từng xảy ra trước đó, giống như Lạc Hi chuyển kiếp cũng có một tỷ muội song sinh.
“Ta ngồi đây, hi hi hi”, ở một bên khác, Đế Cửu Tiên cười khúc khích, tiếp đó là một lão già với thân hình béo mập ngồi xuống, xong xuôi bọn họ còn không quên chớp mắt nhìn lão già béo kia, “sao mà lông mày và râu ông lại dài thế chứ?”
“Lười cắt”, lão già béo ho khan, vốn dĩ ông ta muốn nổi điên lên nhưng nghĩ tới gia gia của tiểu nha đầu này nên lại thôi, đó là một Chuẩn Đế.
“Đế Cửu Tiên đến rồi, có lẽ Cửu Tiêu Chân Nhân cũng ở gần đây”, rất nhiều lão tu sĩ vuốt râu, nói rồi vô thức liếc nhìn tứ phương, nói không chừng ông ta ở nơi này.
“Khả năng thiên bẩm của tiểu nha đầu này có thể coi là vô cùng khủng khiếp, có hi vọng vượt qua cả Cửu Tiêu Chân Nhân”, không ít người vô thức lên tiếng, “huyết mạch mà bọn họ kế thừa đều là thiên bẩm”.
“Chuẩn Thánh mới hai trăm tuổi”, có tu sĩ trẻ tuổi chép miệng.
“Ngươi thì hiểu cái gì”, lão tu sĩ bên cạnh tu sĩ trẻ tuổi kia mắng chửi, “cô ấy đã độ qua một lần thiên nhân ngũ suy, nếu không phải khi độ kiếp gặp sự cố bất ngờ thì cô ấy đã là Thánh Nhân rồi”.
“Khả năng này thật kinh người”, tu sĩ trẻ tuổi kia nhướng vai cúi đầu.
“Tiếp tục đấu giá, người nào trả giá cao thì thuộc về người đó”, sau một khúc biến tấu, người chủ trì đấu giá lại cho tấm thất hải giao long giáp lơ lửng giữa không trung, “giá thấp nhất năm triệu, bắt đầu đấu giá”.
“Ta ra sáu triệu”, ngay lập tức có người ra giá, chính là Đại Thánh áo đen trước đó.
“Bảy triệu”, Đại Thánh áo đen vừa dứt lời lại có người tăng giá, không cần nói cũng biết đó là lão già trông nho nhã kia, ra giá xong ông ta còn không quên ném ánh mắt đầy khiêu khích sang phía Đại Thánh áo đen.
“Lão phu ra giá tám triệu”, Đại Thánh áo đen hắng giọng, giọng nói còn mang theo vài phần sát khí.
“Chín triệu”.
“Mười triệu”.
“Mười lăm triệu”.
Hiện trường buổi đấu giá vì cuộc cạnh tranh giá của hai người này mà trở nên vô cùng náo nhiệt khiến tim người nghe đập thình thịch, hai mươi triệu nguyên thạch đối với bọn họ mà nói là cái giá trên trời.
Vả lại cái giá của thất hải giao long giáp sẽ không dừng ở hai mươi triệu, Đại Thánh áo đen và Đại Thánh nho nhã kia cứ thế hét lên tới ba mươi triệu, còn chưa phân thắng bại đã có người tăng giá tiếp.
Sau khi có người tham gia vào thì bắt đầu hình thành nên phản ứng dây chuyền, tiếng hô hào vang lên không ngớt, kinh thiên động địa, bọn họ không coi nguyên thạch của mình là tiền mà cứ thế tăng nguyên thạch chí mạng.
Chỉ trong chốc lát, cái giá của thất hải giao long giáp đã được đẩy lên tới năm mươi triệu.
Vẫn chưa hết, những người tham gia vào cuộc đấu giá này lại càng nhiều hơn, tất cả đều là Đại Thánh, tu sĩ cấp bậc Đại Thánh không ngừng hét giá, ai dám tranh với đám súc sinh đó chứ, tranh cũng không lại.
Diệp Thành không có tâm trạng tham gia vào cuộc đấu giá kịch tính đó, hắn đã đứng dậy đi về phía Đế Cửu Tiên, tiểu nha đầu này cũng đang cảm thấy nhàm chán, hai tay chống cằm nhìn thất hải giao long giáp.
Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cô vô thức đưa mắt nhìn, “woa, huyết mạch của huynh mạnh quá”.
“Chỉ là làm nền thôi, ồ không, là các tiền bối ưu ái”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không coi mình là người ngoài, cứ thế ngồi xuống tự nhiên, cười nói: “Ta muốn hỏi cô một việc”.
“Việc gì?”, tiểu nha đầu vừa ngửi ngửi người Diệp Thành vừa đáp lời.
“Cô...có tỷ muội song sinh không?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Không”, tiểu nha đầu lắc đầu, đáp lời rất dứt khoát, ngữ khí chắc nịch.
“Không phải, cô nghĩ kĩ xem, không cần trả lời vội đâu”, Diệp Thành chăm chú nhìn cô gái.
“Cái này thì thật sự là không có”, Đế Cửu Tiên lại lần nữa lắc đầu, “mẹ ta chỉ sinh một mình ta thôi”.
“Vậy sao?”, Diệp Thành thả lỏng cơ thể, đôi mắt hắn cũng tối dần, sắc mắt hoang mang nhìn Đế Cửu Tiên, cô và Tịch Nhan thật sự quá giống nhau, đều nhanh nhẹn hoạt bát, cho dù là tướng mạo hay tính cách thì đều không khác gì nhau.