Rầm! Đoàng!
Tiếng động dữ dội chấn động đất trời.
Bên trong cái lồng mà pháp khí cảnh giới Thiên ngưng tụ, Thần Huyền Phong lấy sức một mình địch lại hai người, một người cái thế như ông ta vẫn bị nữ tử tóc bạc và kẻ mặc y phục tím trấn áp.
Nữ tử tóc bạc có vẻ như rất hiểu thần vương, cũng biết được mệnhh môn của phi lôi thần quyết cho nên sau khi sát phạt vào trong thì liền xoá đi ấn kí thời không của thiên địa khiến cho Thần Vương bị áp chế.
Vả lại thần kiếm bảy màu trong tay cô ta quả là một món thần binh cái thế, Thần Vương sau khi bị trảm trúng thì vết thương không thể liền lại, vả lại Thần Vương còn vì thế mà nôn ra máu.
“Đó là Chu Tiên Kiếm trong lời của Long gia kể sao?”, Diệp Thành chăm chú quan sát Chu Tiên Kiếm, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lần đầu tiên không được triệu gọi mà tự khai mở bản nguyên, rung lên dữ dội như thể gặp phải đại địch.
Roẹt!
Bên trong túi đựng đồ của Diệp Thành, đế giác vụn vỡ cũng không được triệu gọi mà bay a ngoài rung lên vù vù, còn có pháp tắc của đế đạo xoay vần.
Phần đế giác kia chính là cổ ngọc được khảm nạm trên đế binh, vả lại đế binh kia còn bị Chu Tiên Kiếm trảm lìa, đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao mà đế giác kích động như vậy, nó muốn đối đầu với Chu Tiên Kiếm.
“Cho dù là Chu Tiên Kiếm hay là đế giác thì nhất định đã chịu sự chèn ép của một sức mạnh thần bí ở Đại Sở”, Diệp Thành lẩm bẩm, “nếu không thể trảm diệt Chu Tiên Kiếm của đế binh thì một kiếm đủ để có thể tram diệt Thần Huyền Phong”.
“Cũng may bị sức mạnh của Đại Sở trấn áp, nếu không thì cô ta với thanh Chu Tiên Kiếm kia sẽ trở thành vô địch của Đại Sở, không ai có thể ngăn lại”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Vẻ mặt của Thần Vương có phần kì lạ”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Long Đằng đã lên tiếng.
“Quả thực có phần kì lạ, ánh mắt đờ đẫn vô hồn”.
“Mọi người có nhận ra khi đối mặt với nữ tử tóc bạc kia, đôi mắt của Thần Vương mang theo ánh nhìn mênh mang bất định không?”
“Những thứ đó không quan trọng”, Chu Thiên Dật lên tiếng, “quan trọng đó là vì sao Thần Vương lại xuất hiện ở đây, vì sao ông ta lại đối đầu với kẻ mặc y phục tím, và nữ tử tóc bạc kia là ai, có mối quan hệ gì với kẻ mặc y phục tím”.
Quả thực, mọi nghi ngờ của Chu Thiên Dật cũng chính là thắc mắc của mọi người.
“Lão đại”, khi tất cả đang chìm vào suy nghĩ riêng thì một giọng nói thăm dò vang lên từ phía sau, một người nam một người nữ bay tới, nếu nhìn kĩ thì chính là đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt.
“Ta nói mà, nơi náo nhiệt thế này chắc chắn sẽ có mặt lão đại”, đạo thân Tinh Thần bay từ trên trời xuống, hắn không quên toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Sao ngươi lại ở đây?”, Diệp Thành nhìn Thánh Nữ Tinh Nguyệt sau đó lại nhìn sang đạo thân của mình.
“Đi trăng mật thôi mà”, đạo thân Tinh Thần nói ý tứ: “Nghe nói Thập Vạn Đại Sơn phong cảnh đẹp, chúng ta tới đây thăm thú thì nghe thấy động tĩnh như đánh nhau bên trong, ta nhanh trí nên đã vào đây”.
“Đi gọi cứu binh đi”, Diệp Thành trầm giọng, “lôi hết những người có tu vi Chuẩn Thiên của Thiên Đình đến đây cho ta”.
“Đấy đấy, lão đại lại đánh giá thấp ta rồi”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười: “Ta đã truyền lời về rồi”.
“Vậy thì nhanh chóng rời khỏi đây”.
“Đừng mà, hiếm khi mới gặp cảnh này, ta không đi đâu”, đạo thân Tinh Thần lắc đầu nhìn về phía vòng chiến đấu: “Đó chính là Thần Vương Thần Huyền Phong thì phải? Nếu không thì sao người ta có thể gọi là Thần Vương được? Đúng là uy phong lẫm liệt, ta nói rồi, mình và ông ấy có duyên với nhau mà, nếu không thì sao ta lại có thể mở thấy ông ấy chứ? Nói thì cũng thật là…”
Tên này cứ mặt dày đứng đó lảm nhảm khiến hậu duệ của các hoàng đế đều phải nhìn hắn.
Có điều nhìn thôi thì cũng không sao, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người lại nheo lại.
“Cắt đứt mối quan hệ với bản thể? Là người tự do?”, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành, trong lòng hết sức kinh ngạc, bản thể có thể để cho đạo thân tự do, đây là việc cần đến phách lực lớn mạnh thế nào?
“Không đúng, không đúng”, phía này, đạo thân Tinh Thần đã xoa cằm nhìn Thần Huyền Phong với ánh mắt do dự.
“Cái gì không đúng?”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt hỏi.
“Không biết vì sao nhìn Thần Huyền Phong ta luôn có một cảm giác rất kì lạ”.
“Thật trùng hợp là muội cũng thế”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt khẽ giọng lên tiếng.
“Muội cũng vậy sao?”, đạo thân Tinh Thần sững người, “đó là cảm giác gì?”
“Rất khó tả”, thánh nữ nhìn Thần Vương, “muội luôn có cảm giác hình như đã từng gặp ông ấy ở đâu”.
“Ta cũng thế”.
Cả hai người cứ thế trò tryện rồi nhìn về phía cách đó không xa, bọn họ nhìn Thần Huyền Phong với ánh mắt kì quái.
Cũng đúng lúc này, Thần Huyền Phong đưa mắt nhìn qua bên này và nhìn thấy ánh mắt của đạo thân Tinh Thần và Thánh Nữ Tinh Nguyệt.
Ngay sau đó, ánh mắt Thần Huyền Phong chợt loé sáng, đến cả sát kiếm giơ lên cũng khựng lại trong giây lát.
Thế nhưng trong giây phút đó, kẻ mặc y phục tím lại chỉ ra nhất chỉ u mang đâm xuyên vào phần ngực của ông ta, nữ tử tóc bạc phất kiếm trảm một vết thương sâu trào máu vào phần lưng của ôn ta, để lộ ra từng đoạn xương trắng hếu.
Huyền Phong!
Điều khiến tất cả ngỡ ngàng đó là Thiên Thương Nguyệt đứng bên cạnh bọn họ là người lập tức bước vào cái lồng đó và cùng Thần Huyền Phong đối kháng với kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc.
“Chuyện…chuyện gì vậy?”, cảnh này khiến hậu duệ của các vị hoàng đế đều hết sức kinh ngạc, đến cả chữ “Thần” còn không gọi mà cứ thế gọi “Huyền Phong”, cảm giác này sao lạ thế nhỉ?
Có điều bọn họ sao biết được Thiên Thương Nguyệt đã khắc sâu bóng hình của Thần Vương vào linh hồn của mình từ thời vạn cổ, bao nhiêu năm tháng trôi qua, bóng hình ấy vẫn không hề phai nhoà.
Có lẽ cho tới lúc này phía Diệp Thành mới thực sự hiểu được bí mật động trời trong lòng Thiên Thương Nguyệt.
Người mà Thiên Thương Nguyệt yêu thương chính là Thần Huyền Phong năm xưa suýt chút nữa tuyệt sát mẫu hoàng của mình.
Bí mật này nghe có vẻ rất hoang đường nhưng lại là sự thực, cái gọi là tình đã vượt qua giới hạn của thế gian, cho dù là đại địch không chết không nghỉ thì cũng không thể nào ngăn lại nổi thứ tình cảm ấy.
Rầm! Đoàng!
Thiên Thương Nguyệt sát phạt vào trong thay Thần Huyền Phong chặn lại kẻ mặc y phục tím. Mặc dù khả năng chiến đấu của Thiên Thương Nguyệt chênh lệch với kẻ qua không vừa nhưng quả thực đã có thể giảm bớt được áp lực cho Thần Huyền Phong.
“Phong toả chư thiên”, Diệp Thành để lại một câu cho phía Chu Thiên Dật sau đó cũng lấy ra kiếm Xích Tiêu và sát phạt vào trong vòng chiến đấu, hắn đối đầu với nữ tử tóc bạc kia.
Cảnh tượng này khiến hậu duệ của các hoàng đế chợt thẫn thờ.
Thánh Chủ Thiên Đình, thần vương Thần Triều chính là đại địch của kiếp này, lúc này bọn họ đang kề vai chiến đấu với nữ tử tóc bạc, cảnh tượng này khiến người ta phải cảm khái.
“Ông rốt cục là ai?”, Diệp Thành trảm ra một kiếm kinh thế và truyền âm cho Thần Huyền Phong, đây là thắc mắc từ trước tới giờ của hắn, có người trông giống y hệt mình, sự trùng hợp này nói ra đến kẻ ngốc cũng không thể tin.
Thế nhưng nghe Diệp Thành hỏi vậy, Thần Huyền Phong lại không hề trả lời.
Vẻ mặt của ông ta đờ đẫn, hai mắt vô hồn, về điểm này thì lại cực giống Hồng Trần.
“Còn cô rốt cục là ai?”, không có được đáp án mình cần, Diệp Thành lại nhìn nữ tử tóc bạc, “vì sao lại trảm đạo thân của ta?”
Thế nhưng nữ tử kia cũng giống như Thần Huyền Phong, không hề trả lời hắn, cô ta liên tiếp vung Chu Tiên Kiếm trong tay trảm ra kiếm mang bảy màu huỷ thiên diệt địa khiến Diệp Thành và Thần Huyền Phong không dám đối kháng.
Điều đáng nói là trong thần sắc của nữ tử kia cũng hiện ra vẻ hoang mang, đôi mắt vô hồn đờ đẫn.
Không thể phủ nhận cho dù là nữ tử tóc bạc hay Thần Huyền Phong hoặc là Hồng Trần năm xưa thì đều khiến Diệp Thành có cảm giác vô cùng quen thuộc khó nói thành lời.