Ở linh sơn Đan Phủ, các luyện đan sư vẫn miệt mài luyện đan, số lượng người tiến cấp đã tăng lên nhanh chóng, bầu không khí náo nhiệt, mỗi ngày đều có người chạy tới nhận phần thưởng.
Thế nhưng trên đỉnh Đan Phủ lại có một tấm bia mộ dựng sừng sững, không ai biết đây chính là bia mộ của Diệp Thành.
Niệm Vi đứng trước bia mộ của Diệp Thành, trên khuôn mặt thê lương chốc chốc lại có giọt nước mắt lăn dài.
Ở bên, Tạ Vân cũng đứng đó thẫn thờ như pho tượng, mặc dù hắn tin vào thực lực của Diệp Thành nhưng dù sao đó cũng là tu sĩ Chuẩn Thánh, đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay về thì rất có khả năng đã mất mạng, mắt hắn cũng rưng rưng.
Haiz!
Trên cửu trùng thiên, Nhược Thiên Chu Tước chốc chốc lại thở dài, cái chết của Diệp Thành và Mục Huyền Công đối với Chu Tước Tinh quả thực là đòn đả kích nặng nề khiến bà ta cảm thấy con đường phía trước vô cùng tăm tối.
Ngày đêm dần trôi.
Chớp mắt đã bốn ngày trôi qua.
Cho tới đêm ngày thứ năm, mấy người phía Diệp Thành mới dừng chân ở Chu Tước Tinh.
Đây chính là Chu Tước Tinh?
Bạch Tố Tố ôm lấy đứa trẻ trong tã lót hiếu kì nhìn tứ phương, nơi này còn rộng lớn hơn cả cổ tinh mà bọn họ ở, trước đó cô ta chỉ nghe nói tới Chu Tước Tinh còn đây là lần đầu tiên cô ta đặt chân tới nơi này.
Sau này ở đây an gia!
Lý Tiêu nắm chặt tay Bạch Tố Tố, trong ánh mắt mang theo hoài bão về tương lai.
Ở lại đây đừng chạy loạn!
Diệp Thành tìm được một địa điểm và phương hướng tốt, hắn để lại một câu rồi thi triển tiên luân thiên đạo sau đó biến mất.
Có điều sau khi vào đây, Diệp Thành chợt thẫn thờ, hắn tìm một vòng mà không thấy Mục Huyền Công đâu.
Diệp Thành lập tức sử dụng thần thức lan ra xung quanh để tìm kiếm, hố đen không gian không phải là một nơi hay ho gì cho cam, chỗ nào cũng đầy cạm bẫy, nếu như chỉ cần không chú ý thì sẽ gặp nạn, chắc chắn mất mạng.
Đừng làm bừa chứ!
Diệp Thành gãi đầu, hắn giống như một đạo thần quang bay đi, tản ra thần thức kêu gọi.
Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân, từ xa hắn đã trông thấy Mục Huyền Công, Mục Huyền Công không phải đứng mà đang nằm, ông ta lững lờ ở đó, vả lại còn trong trạng thái hôn mê.
Diệp Thành vội chạy tới, thấy Mục Huyền Công không sao thì mới thở phào một hơi, hắn gảy ra một đạo thần quang gọi Mục Huyền Công tỉnh lại.
Mục Huyền Công tỉnh lại nhưng lại day trán, trông bộ dạng như không phải ngủ tự nhiên mà gặp phải đòn công kích khủng khiếp nào đó, đầu ông ta tới giờ vẫn còn ong ong.
“Tiền bối, trước khi ra khỏi đây ta từng nói đừng di chuyển mà”, Diệp Thành liếc nhìn Mục Huyền Công.
“Nói gì vậy chứ, ta không di chuyển, là bị một đạo sóng văn khủng khiếp ập tới”, Mục Huyền Công vội nói, “nếu nói về hố đen không gian này thì quả thật khủng khiếp, ta luôn có cảm giác có cặp mắt đang nhìn mình”.
“Sóng văn khủng khiếp?”, Diệp Thành cau mày, hắn vô thức liếc nhìn tứ phương, thầm nhủ xung quanh đây nhất định có sự tồn tại đáng sợ, hoặc là pháp khí, hoặc là quái vật vô danh, tóm lại rất đáng sợ.
“Đi”, Diệp Thành lập tức di chuyển, hắn dẫn theo Mục Huyền Công tìm phương hướng chính xác sau đó ra khỏi hố đen không gian.
Vừa ra khỏi hố đen không gian, Mục Huyền Công đã trông thấy Lý Tiêu và Bạch Tố Tố, vẻ mặt có phần kì quái, đây là tổ hợp gì, một người phàm, một xà yêu, còn có một đứa trẻ trong lớp tã, đây chính là một nửa người nửa yêu, ba người nhà này khiến Mục Huyền Công không kịp phản ứng.
“Bái kiến tiền bối”, Lý Tiêu và Bạch Tố Tố lần lượt hành lễ, bọn họ biết Mục Huyền Công không phải tầm thường.
“Không cần đa lễ”, Mục Huyền Công mỉm cười ôn hoà, ông ta không hề tỏ ra là kẻ mạnh hơn người.
“Tiền bối, sau khi về đừng để quá nhiều người biết ông vẫn còn sống”, Diệp Thành lên tiếng.
“Ta vốn dĩ vẫn còn sống mà”, Mục Huyền Công khó hiểu.
“Sự thực thì cả U Đô đều biết ông đã chết”, Diệp Thành chậm rãi giải thích: “Hố đen không gian không giống với bên ngoài, có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, đương nhiên cũng ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và ngọc bài nguyên thần, vào giây phút vãn bối đưa tiền bối vào hố đen không gian thì ngọc bài nguyên thần của tiền bối đã nứt vỡ, điều đó có nghĩa là trong mắt của tất cả mọi người tiền bối đã chết”.
“Hoá ra là vậy”, Mục Huyền Công bất ngờ, trong lòng không khỏi xuýt xoa, ông ta thầm trầm trồ với sự dị thường của hố đen không gian.
“Khiến tất cả mọi người cho rằng tiền bối đã chết càng tốt”, Diệp Thành nói tiếp: “Nếu như vậy thì sau này mới có thể đánh cho Khô Nhạc trở tay không kịp”.
“Lợi hại đấy, lão phu hiểu rồi”, Mục Huyền Công vuốt râu, trong ánh mắt loé lên hàn mang.
“Vậy thì đi xem U Đô thôi”, Diệp Thành nói rồi dẫn theo Lý Tiêu và Bạch Tố Tố rời đi.