Tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện cũng tầm cỡ như Đại La Kiếm Tông, có tới mấy nghìn ngọn núi, mỗi núi là một trận cước tạo thành một đại trận, là pháp trận bảo vệ kết giới và pháp trận tấn công.
Diệp Thành nhìn nó thở dài, chỉ với phòng ngự này thôi người bình thường đã không thể vào được, mà cũng chẳng có ai dám vào.
Cô Lâu Vương Điện ban đêm cực kỳ yên tĩnh, hầu như không có bóng người, hầu hết đều đã trở về núi của mình.
Nhưng dù không thấy ai, Diệp Thành vẫn cảm nhận được rất nhiều khí tức không rõ, có Chuẩn Thánh cũng có Thánh Nhân, hắn cũng tìm được một luồng khí tức quen thuộc, đó là người đã lén tấn công khi hắn độ kiếp.
Ngoài ra, điều khiến Diệp Thành dè chừng là Địa Cung ở nơi sâu trong tiên sơn, luồng khí tức ở đó là khó dò nhất, là một Chuẩn Thánh Vương hoàn hảo, sức chiến đấu ấy không phải Thánh Nhân có thể so sánh được.
Đúng là kẻ mạnh nhiều vô kể!
Diệp Thành dời mắt, lại bấm đốt nhẩm tính, rất chuẩn xác tìm được vị trí của người chuyển kiếp.
Không suy nghĩ nhiều, hắn lén lút đi tới, phải đưa người chuyển kiếp đi trước đã rồi tính.
Một lúc lâu sau, hắn dừng lại.
Xa xa có một đài cao ở giữa ba tiên sơn.
Có hai người bị nhốt trên đài cao, một nam một nữ, người nam bị móc xuyên qua xương bả vai treo trên đó, máu chảy đầm đìa, người nữ bị xích vào cột đồng, mình đầy thương tích.
Có vẻ họ đã phạm phải tội rất nặng nên mới bị trói trên đài cao để trừng phạt, hành hạ đến chết mới thôi.
Ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh lẽo, một nam một nữ trên đài cao kia chính là người chuyển kiếp, nhìn đạo bào họ đang mặc thì thấy họ không phải người của Cô Lâu Vương Điện, mà giống như người vô tội bị bắt tới đây để chịu chà đạp.
Không chỉ vẻ mặt hắn lạnh lùng mà những người chuyển kiếp trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và rất nhiều pháp khí cũng sát khí ngút ngàn, đó là người cùng quê hương Đại Sở của họ, hai trăm năm trước đã phải chiến đấu để bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực, vậy mà ngày nay lại bị hành hạ tra tấn khổ sở thế này, nhìn cảnh tượng này bảo họ làm sao không tức giận!
Diệp Thành xoè tay huyễn hoá ra một bàn tay to, vươn về phía đôi nam nữ chuyển kiếp đang bị bắt kia.
Nhưng đài cao có cấm chế, một kết giới cường đại lặng lẽ xuất hiện, ngăn bàn tay to mà hắn huyễn hoá lại.
“Phá!”
Diệp Thành khẽ hô, cực kỳ cường thế, một chưởng phá tan cấm chế của đài cao, đưa người chuyển kiếp vào Hỗn Độn Thần Đỉnh để những người chuyển kiếp khác chữa trị vết thương cho họ.
Có lẽ là thủ đoạn của hắn quá ác liệt gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến Cô Lâu Vương Điện náo loạn.
“Kẻ nào!”
Chợt có tiếng hét lớn vang lên, các bóng người xuất hiện trên từng ngọn núi ở Cô Lâu Vương Điện, vẻ mặt ai cũng lạnh lẽo, khí thế của ai cũng ngút trời, không ngờ lại có kẻ dám nửa đêm xông vào Cô Lâu Vương Điện của chúng.
Keng!
Tiếng kiếm rung vang lên, kiếm Xích Tiêu xuất hiện trong tay Diệp Thành, kiếm khí quẩn quanh lạnh lẽo tột cùng, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, ít nhất cũng phải giết vài người mới có thể trút giận.
“Đúng là to gan!”
Tiếng quát rung chuyển đất trời vang lên, ở một hướng đã có kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện xông ra, đó là một lão già mặc áo choàng đen, tu vi Chuẩn Thánh, ông ta cuốn theo sát khí ngút ngàn, tay cầm quyền trượng bất phàm lao đến.
Diệp Thành di chuyển, một bước bay thẳng lên trời, một kiếm chém ra cả tinh hà, uy lực cường hãn, trảm thiên diệt địa.
Vẻ mặt lão già áo đen thay đổi, ông ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo bèn giơ quyền trượng lên chặn lại.
Nhưng trước một kiếm đỉnh phong của Diệp Thành, những gì ông ta làm đều là vô ích, quyền trượng lập tức gãy đôi, mà chủ nhân là ông ta khi chịu phản phệ thì cũng bị chém thành tro bay ngay tức khắc.
“Đáng chết!”
Có Thánh Nhân xông đến, mái tóc màu máu tung bay, tiếng hét giận dữ rung chuyển đất trời, lúc trước ông ta đã định cứu giúp nhưng không kịp.
“Ta đã tìm ông rất lâu rồi!”
Diệp Thành giễu cợt, vẫn cực kỳ bá đạo xông thẳng về phía người đó, vì Thánh Nhân tóc đỏ đang sát phạt tới này chính là người đã đánh lén khi hắn độ kiếp, hắn vẫn còn nhớ rõ khí tức của ông ta.
“Diệt!”
Thánh Nhân tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lên chém, uy lực huỷ diệt kinh người, là một đòn tuyệt sát.
Diệp Thành né qua một bên, thi triển Thúc Địa Thành Thốn tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một kiếm chém bay ông ta, suýt thì giết được, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, từng giọt đều cực kỳ chói mắt.
Thánh Nhân tóc đỏ đứng lại, sắc mặt thay đổi, ông ta biết đối phương có sức chiến đấu tuyệt sát Chuẩn Thánh nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy, ông ta đường đường là Thánh Nhân mà lại một chiêu thất bại hoàn toàn.
Diệp Thành cầm kiếm xông đến, ác sát khí và sát khí cùng bốc lên.
“Giết!”
Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện xông lên, bao vây từ tứ phía, số lượng đông đảo tới mấy trăm nghìn người, phủ kín đất trời tựa như biển cả, sóng biển cuộn trào cuốn theo sát khí thông thiên.
“Cút!”
Diệp Thành hét lớn một tiếng, một kiếm chém ra một con đường máu, kẻ nào xông tới đều lần lượt hoá thành tro bay, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, đám tu sĩ cảnh giới Hoàng nhìn thấy đều tái mặt.
“Ngăn hắn lại!”
Phía sau cao thủ của Cô Lâu Vương Điện, Thánh Nhân tóc đỏ kia tức giận gào thét, nhưng ông ta thì lại không ngừng lùi về phía sau, vì Diệp Thành giết những người khác nhưng đôi mắt lạnh như băng lại vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta.
Lệnh của Thánh Nhân không thể không tuân theo, cho dù sợ Diệp Thành, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện vẫn ào ào chạy đến.
“Kẻ nào cản ta đều phải chết!”
Diệp Thành gầm lên mang theo sức mạnh tu vi, những kẻ tu vi yếu của Cô Lâu Vương Điện lập tức bị chấn động hoá thành huyết vụ.
Lại là một con đường đẫm máu, Diệp Thành thi triển úc Địa Thành Thốn tránh được rất nhiều đòn tuyệt sát của Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, lần thứ hai sát phạt tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một chưởng đánh thân thể ông ta nứt toác văng ra tung toé.