Nhưng dù trong lòng thầm mắng như vậy, nữ tu sĩ đó vẫn cười nịnh nọt, ở đây không được chọc giận khách, nếu không khi về sẽ bị trách phạt, không chừng còn có thể mất mạng, hơn nữa vị thư sinh nho nhã bên cạnh cô ta đây còn rất đẹp, nhìn rất bổ mắt.
“Đúng là nhạt nhẽo”, thấy phía Diệp Thành một người nhàm chán gõ bàn, một người chỉ vùi đầu đọc sách, Kỳ Vương không khỏi bĩu môi, cực kỳ chê Diệp Thành, thần nữ Dao Trì là nữ thì ta không nói, nhưng ngươi là nam tu sĩ, tới cũng tới rồi, còn giả vờ ngồi không ở đó làm gì?
“Hoa khôi nhà các cô làm việc ở đây bao lâu rồi?”, Diệp Thành mặc kệ Kỳ Vương, quay sang nhìn nữ tu sĩ bên cạnh, sau đó lấy một túi đựng đồ ra, bên trong có chứa nguyên thạch.
“Nghe các tỷ muội nói cô ấy được chủ nhân nhặt về”, nữ tu sĩ vội vàng nhận lấy túi đựng đồ, trong bụng vui như mở cờ: “Khi cô ấy tới còn chưa được mười tuổi, tính đến nay đã hai trăm năm”.
“Thời gian trùng khớp”, Diệp Thành khẽ nhấp một ngụm rượu, đưa mắt nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh, bất giác ho khan một tiếng rồi mới ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Đêm nay thanh lâu quả thực rất nhộn nhịp, người tới rất dông, hầu như không còn ghế trống, đến nhã gian ở lầu hai lầu ba cũng vậy, có yêu tu, cũng có ma tu, nhưng đều là nam tu sĩ, trong đó có không ít người khí tức mịt mờ, cũng có không ít Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Vương, thậm chí là Thánh Vương.
Sự kiện lớn thế này có thể sánh với đại hội, chỉ là được tổ chức ở thanh lâu, Diệp Thành không khó tưởng tượng được tư thế múa của hoa khôi người chuyển kiếp ấy uyển chuyển đến mức nào mới có thể thu hút nhiều người đến xem như vậy.
“Thần tử Thiên Phạt”, khi Diệp Thành nhìn xung quanh thì nữ tu sĩ bên cạnh ngạc nhiên thốt lên, nhìn về cửa ra vào của thanh lâu và nói: “Cách cả tám mươi triệu dặm mà hắn ta cũng tới”.
Ở lối vào của thanh lâu có một bóng người mặc đồ trắng từ từ bước vào, trên tay cầm một chiếc quạt gấp bằng giấy, có thể nói là dáng vẻ hiên ngang, cử chỉ nhẹ nhàng, quanh người còn có tiên quang sáng chói.
Mái tóc hắn ta đen như thác nước, đôi mắt như sao, khí huyết dồi dào, huyết mạch cũng rất kỳ lạ, trời sinh dung hợp với thiên địa đạo, mỗi khi đặt chân xuống đất đều có đạo uẩn huyền diệu.
Tú bà đã đi ra nghênh đón, nở nụ cười tâng bốc, dường như biết người tới là thần tử Thiên Phạt.
Không chỉ bà ta mà hầu hết những người có mặt đều nhận ra hắn ta, nhất là nam tu sĩ thanh niên, họ đều nhìn hắn ta với ánh mắt kính nể, nữ tu sĩ trong thanh lâu thì đôi mắt long lanh phóng đãng, nhìn hắn ta mà lòng rạo rực.
Trước ánh mắt chú ý của mọi người bốn hướng, thần tử Thiên Phạt chỉ hơi nhếch miệng, nở nụ cười bỡn cợt, dường như rất hưởng thụ ánh mắt của mọi người, hắn ta nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt đi lên lầu ba.
“Ghét nhất là loại người này”, Diệp Thành liếc nhìn, xuỳ một tiếng chẳng coi ra gì.
“Hắn là thần tử của Thiên Phạt Thánh Địa, nô tỳ từng được thấy hắn một lần, lần này chắc hắn cũng tới để tham gia đại hội Dao Trì”, nữ tu sĩ bên cạnh tươi cười rót rượu cho Diệp Thành.
“Ba Đại Thánh hộ vệ, Thiên Phạt Thánh Địa quả nhiên làm lớn”.
“Thiên Phạt Thánh Địa là thế lực lớn, đương nhiên không thể hạ thấp danh hiệu Thánh Địa rồi”.
“Người tiếp theo còn kiêu ngạo hơn, lai lịch chắc cũng không vừa phải không?”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, vừa nhìn thanh niên tóc tím đi vào từ lối vào thanh lâu, đúng là hắn ta rất kiêu ngạo, những nơi hắn ta đi qua, dù là nam tu sĩ hay nữ tu sĩ đều nhường đường, chỉ vì sau lưng hắn ta cũng có ba lão già đi theo, đều là cấp bậc Đại Thánh, khí thế áp đảo tất cả những người có mặt.
“Thưởng”, thanh niên tóc tím vừa đi vào đã cười huênh hoang, vung tay phất ra rất nhiều túi đựng đồ, bên trong đều chứa nguyên thạch, mà số lượng cũng không nhỏ, cả thanh lâu lập tức trở nên náo nhiệt.
“Thần tử của Thương Linh Điện”, nữ tu sĩ nhìn lướt qua đã nhận ra: “Cũng là Thánh Địa”.
“Huyết mạch không yếu hơn thần tử Thiên Phạt”, Kỳ Vương cũng quay đầu lại nhìn, trong mắt còn có vẻ dè chừng, cùng là Chuẩn Thánh nhưng một chưởng của thần tử Thương Linh có thể đánh hắn ta phải khóc.
“Thần tử của Vũ Hoá Thần Triều cũng tới rồi”, nữ tu sĩ bên cạnh Diệp Thành lại lần nữa ngạc nhiên thốt lên, một thanh niên mắt màu bạc đi vào thanh lâu, theo sau là ba bậc Đại Thánh.
“Sao thần tử nào cũng có đức tính thế này vậy?”, Diệp Thành sờ cằm, nhìn thần tử Vũ Hoá Thần Triều vừa mới đi vào, thoạt nhìn thì thấy tao nhã tiêu sái, nhưng khoé miệng lại luôn nở nụ cười bỡn cợt đáng ghét, dáng vẻ không coi ai ra gì, sinh ra đã coi thường chúng sinh.
“Thưởng”, cũng như thần tử Thương Linh, thần tử Vũ Hoá Thần Triều cũng cười nhạo báng, rất hào phóng rải nguyên thạch, không hề coi nguyên thạch của nhà mình là tiền, rất phung phí, ngông nghênh.
Thanh lâu lại trở nên náo nhiệt, rất nhiều nam tu sĩ cảm thấy ngượng ngùng, đều là tới thanh lâu nhưng sao khoảng cách lớn đến thế! Có tiền là có quyền, bọn họ không làm được.
Dưới con mắt chú ý của mọi người, thần tử Vũ Hoá Thần Triều đã bước lên cầu thang, đi thẳng lên nhã gian lầu ba.
Huyết mạch của hắn ta không phân cao thấp với thần tử Thương Linh và thần tử Thiên Phạt, đều là dòng cực kỳ bá đạo, khí huyết dồi dào như biển, ấn ký cổ xưa ở giữa hai hàng lông mày cũng lộ ra rất nhiều huyền cơ.
Bên ngoài thanh lâu vẫn không ngừng có người đi vào, nhưng hầu hết đều là tôm tép, dù gia thế bối cảnh hay tiền tài thì đều không thể so sánh với đám Thiên Phạt Thánh Địa, bọn họ tới đây để hóng hớt.
Diệp Thành lại nhàm chán gõ bàn, chờ đợi hơi sốt ruột.
Cơ Tuyết Băng vẫn đang cúi đầu đọc sách, ba đại thần tử tới mà cũng chẳng khiến cô ngước mắt lên nhìn.
Ngược lại là Kỳ Vương, hắn ta chơi rất vui, sờ mó khắp người nữ tu sĩ.
Tới rồi!
Không biết là ai hét lên câu này, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt nhìn lên nữ tiên đài.