“Nơi này quá quỷ dị”, Diệp Thành lại nhìn quanh sa mạc vô tận một lần nữa: “Phải mau chóng ra ngoài mới được”.
Diệp Thành suy nghĩ như vậy rồi cất chân hoả và tất cả phi kiếm đi, sau đó ngắm chuẩn một hướng, chạy đi thật nhanh, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn lại xuất hiện, hắn kinh ngạc phát hiện mỗi khi bước đi một bước, tinh khí trong cơ thể sẽ bị hao tổn, hơn nữa tốc độ đi càng nhanh thì tinh khí cũng hao tổn càng nhanh, cơ thể hắn khí huyết dồi dào là vậy nhưng chưa chạy được mười nghìn mét, linh lực đã không ổn.
Cuối cùng Diệp Thành vẫn phải dừng lại, vì hắn dừng lại bất động thì tốc độ hao tổn của tinh khí sẽ chậm hơn rất nhiều.
“Chết tiệt, đây không phải là hoang mạc một trong năm cấm địa lớn ở Đại Sở đấy chứ?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn xung quanh, bất giác do dự: “Hiện tượng kỳ quái thế này, khả năng cao là hoang mạc”.
Khi nói đến hai chữ “hoang mạc”, vẻ mặt Diệp Thành có chút khó coi.
Mặc dù hắn biết rất ít chuyện của phía Bắc Đại Sở, nhưng hung danh hoang mạc thì đã nghe nói từ lâu.
Năm cấm địa lớn của Đại Sở bao gồm: Hố thần, hoang mạc, hoan hải, vô vọng đại trạch, u minh chi cốc. Mà hoang mạc chính là nơi quỷ dị nhất, mấy nghìn năm nay chưa có ai ra được sau khi đã đặt chân tới.
Ùng!
Khi đang suy nghĩ, Diệp Thành cảm thấy công thể run lên, không ngờ hắn lại mất liên lạc với chín phân thân trong thế giới dưới lòng đất.
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Thành thay đổi rõ rệt.
Mối liên hệ giữa bản thể và phân thân bị cắt đứt là điều hắn không thể ngờ tới, mất liên lạc với chúng nghĩa là mất liên lạc với Thái Hư Cổ Long, cũng có nghĩa là hắn không thể nhận được đại địa tinh nguyên từ phân thân nữa.
Mà lúc này, Thái Hư Cổ Long bị mất liên lạc với Diệp Thành cũng đang nheo mắt nhìn chín phân thân của hắn, đôi mắt rồng loé lên ánh sáng tối tăm: “Có thể ngăn chặn mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, chẳng lẽ là ở cấp bậc Đại đế…”
Trong hoang mạc, vẻ mặt Diệp Thành đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Coi như hắn đã được trải nghiệm sự quái dị của hoang mạc, tinh khí không ngừng mất đi, hơn nữa hắn cũng không biết hoang mạc này rộng lớn đến mức nào, nếu không đủ linh lực thì khả năng cao sẽ phải chôn thân ở đây.
“Rốt cuộc có huyền cơ gì?”, đột nhiên Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm vào hoang mạc trước mắt.
Nhưng hắn vẫn chỉ nhìn thấy hoang mạc, mặc dù nơi đây rất kỳ lạ, nhưng hắn vẫn không tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất, hơn nữa hắn có thể thể loáng thoáng cảm nhận được có một sức mạnh thần bí đang nhìn trộm qua Tiên Luân Nhãn.
Diệp Thành suy nghĩ như vậy rồi cất chân hoả và tất cả phi kiếm đi, sau đó ngắm chuẩn một hướng, chạy đi thật nhanh, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn lại xuất hiện, hắn kinh ngạc phát hiện mỗi khi bước đi một bước, tinh khí trong cơ thể sẽ bị hao tổn, hơn nữa tốc độ đi càng nhanh thì tinh khí cũng hao tổn càng nhanh, cơ thể hắn khí huyết dồi dào là vậy nhưng chưa chạy được mười nghìn mét, linh lực đã không ổn.
Cuối cùng Diệp Thành vẫn phải dừng lại, vì hắn dừng lại bất động thì tốc độ hao tổn của tinh khí sẽ chậm hơn rất nhiều.
“Chết tiệt, đây không phải là hoang mạc một trong năm cấm địa lớn ở Đại Sở đấy chứ?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn xung quanh, bất giác do dự: “Hiện tượng kỳ quái thế này, khả năng cao là hoang mạc”.
Khi nói đến hai chữ “hoang mạc”, vẻ mặt Diệp Thành có chút khó coi.
Mặc dù hắn biết rất ít chuyện của phía Bắc Đại Sở, nhưng hung danh hoang mạc thì đã nghe nói từ lâu.
Năm cấm địa lớn của Đại Sở bao gồm: Hố thần, hoang mạc, hoan hải, vô vọng đại trạch, u minh chi cốc. Mà hoang mạc chính là nơi quỷ dị nhất, mấy nghìn năm nay chưa có ai ra được sau khi đã đặt chân tới.
Ùng!
Khi đang suy nghĩ, Diệp Thành cảm thấy công thể run lên, không ngờ hắn lại mất liên lạc với chín phân thân trong thế giới dưới lòng đất.
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Thành thay đổi rõ rệt.
Mối liên hệ giữa bản thể và phân thân bị cắt đứt là điều hắn không thể ngờ tới, mất liên lạc với chúng nghĩa là mất liên lạc với Thái Hư Cổ Long, cũng có nghĩa là hắn không thể nhận được đại địa tinh nguyên từ phân thân nữa.
Mà lúc này, Thái Hư Cổ Long bị mất liên lạc với Diệp Thành cũng đang nheo mắt nhìn chín phân thân của hắn, đôi mắt rồng loé lên ánh sáng tối tăm: “Có thể ngăn chặn mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, chẳng lẽ là ở cấp bậc Đại đế…”
Trong hoang mạc, vẻ mặt Diệp Thành đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Coi như hắn đã được trải nghiệm sự quái dị của hoang mạc, tinh khí không ngừng mất đi, hơn nữa hắn cũng không biết hoang mạc này rộng lớn đến mức nào, nếu không đủ linh lực thì khả năng cao sẽ phải chôn thân ở đây.
“Rốt cuộc có huyền cơ gì?”, đột nhiên Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm vào hoang mạc trước mắt.
Nhưng hắn vẫn chỉ nhìn thấy hoang mạc, mặc dù nơi đây rất kỳ lạ, nhưng hắn vẫn không tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất, hơn nữa hắn có thể thể loáng thoáng cảm nhận được có một sức mạnh thần bí đang nhìn trộm qua Tiên Luân Nhãn.