Phụt! Phụt! Phụt!
Một loạt đại chiêu quét qua hư không, kể từ khi trúng Thần Thương của Diệp Thành, người mặc áo đen rơi vào trạng thái mờ mịt, giây trước còn ngông nghênh xông lên trời, giây sau đã bị đánh không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
A!
Chẳng mấy chốc, trong không gian tối đen như mực vang lên tiếng hét giận dữ của kẻ mặc y phục đen, hắn ta tóc tai bù xù, thân thể đẫm máu, trông như một con quỷ dữ, khuôn mặt hung tợn doạ người, cuối cùng hắn ta cũng đứng vững được.
Bát Hoang Trảm!
Diệp Thành vẫn mạnh mẽ bá đạo như trước, hắn vung đao lên, một đao lăng thiên chém cả đất trời.
Cút!
Kẻ mặc y phục đen gầm lên, không ngờ lại không tăng thêm phòng ngự, mặc cho Diệp Thành chém vào vai mình sau đó hắn ta tung một chưởng hất văng Diệp Thành.
Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi này, cả hai đều bị thương, Diệp Thành va vào khiến một ngọn núi cao ngất sụp đổ, mà cánh tay của kẻ mặc y phục đen cũng suýt nữa bị Diệp Thành chặt đứt, chỉ còn lại một đoạn xương cốt còn kết nối với phần vai.
Giết!
Phía Đan Thần và Đan Nhất cùng xông lên.
Chỉ dựa vào các ngươi?
Đôi mắt hung ác của kẻ mặc y phục đen liếc nhìn xung quanh, sát kiếm trong tay rung lên, hắn ta lại tung ra một quyền đẩy lùi phía Đan Thần một lần nữa.
Vút!
Sau khi đẩy lùi nhóm Đan Thần, kẻ mặc y phục đen xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh như một tia u mang.
Tuy sức chiến đấu của hắn ta hung hãn, nhưng hắn ta đã đánh giá quá thấp Diệp Thành, trúng một chiêu Thần Thương, lại trúng thêm một loạt đại chiêu của Diệp Thành và phía Đan Thần, hắn ta đã bị thương nặng, rơi khỏi trạng thái đỉnh phong, có nhân tố bất định là Diệp Thành ở đó, nếu đánh tiếp, hắn ta cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Đuổi theo!
Đan Thần và những người khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cho kẻ thù này, bỏ qua lúc này thì về sau sẽ rước hoạ lớn, mục tiêu của họ rất rõ ràng, ít nhất cũng phải làm rõ thân phận của người mặc đồ đen.
“Đánh rồi còn muốn chạy, đâu có dễ thế”, tốc độ Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật đến mức huyền diệu nhất, thiêu đốt khí huyết, tốc độ của hắn đã đạt tới mức cao nhất từ khi tu đạo đến nay, hắn giống như một đạo thần quang màu vàng, rực rỡ chói mắt trên bầu trời đêm.
“Chết tiệt”, thấy Diệp Thành và phía Đan Thần đuổi theo, khuôn mặt gớm ghiếc của kẻ mặc y phục đen vặn vẹo, người hắn ta đã gần như tàn phế, thần hải linh hồn bị thương nặng, bây giờ hắn ta thực sự không phải đối thủ của phía Diệp Thành.
Nghĩ đến đây, hắn ta đốt cháy chân nguyên, tốc độ tăng vọt.
Đi đâu?!
Diệp Thành một bước đi được cả mấy trăm trượng, bàn tay to màu vàng che phủ cả đất trời.
Thấy vậy, kẻ mặc y phục đen chợt khựng lại, xoay người tung một quyền phá vỡ bàn tay to màu vàng của Diệp Thành.
Tiếp chiêu, Phong Thần Quyết!
Diệp Thành ra tay rất chuẩn xác, mắt thường không thể nhìn thấy, kiếm Xích Tiêu rung lên, sấm sét và tiên hoả bao quanh, vẫn là một đòn đỉnh cao, một kiếm xuyên qua bầu trời, đâm thẳng tới đầu mày của người mặc đồ đen.
Thấy nhát kiếm sắc bén như vậy, kẻ mặc y phục đen nghiến răng, không kịp dùng bí thuật ngăn lại, chỉ đành nghiêng người né tránh.
Keng! Binh! Rắc!
Ba âm thanh nối nhau vang lên, vì kẻ mặc y phục đen nghiêng người nên Diệp Thành chỉ đâm được vào mặt nạ của hắn ta, nhưng vì nhát kiếm Phong Thần quá bá đạo nên mặt nạ của kẻ mặc y phục đen đã vỡ tan tại chỗ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt hắn ta lộ rõ.
Đó là một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, hốc mắt trũng sâu, trong đôi mắt thâm thuý cô tịch còn có tia sáng màu máu, khuôn mặt ấy hằn lên dấu vết của tháng năm.
“Ông…”, Đan Thần và phía Đan Nhất vừa đuổi theo, nhìn thấy mặt kẻ mặc y phục đen thì chợt dừng bước, chín người họ đều nhìn kẻ mặc y phục đen với vẻ mặt khó tin.
“Sư… Sư thúc tổ”, Đan Thần mấp máy môi, vẫn nhìn khuôn mặt già nua ấy với vẻ mặt không thể tin được, nhưng ông vẫn có thể nhận ra ngay tức khắc, người này chẳng phải chính là sư thúc tổ của họ sao?
“Sư… Sư thúc tổ?”, người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Diệp Thành, hắn nhìn phía Đan Thần rồi lại nhìn người áo đen, bất giác quan sát ông ta từ đầu đến chân.
“Sư thúc tổ của Đan Thần tiền bối, vậy vai vế của ông ta phải cao nhường nào chứ!”, trong lòng Diệp Thành thắc mắc: “Chẳng trách là luyện đan sư mà vẫn lợi hại như vậy, vai vế cao như thế không biết đã sống bao nhiêu năm rồi!”
“Nhưng ông ta đang định diễn vở kịch nào đây!”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Sư thúc tổ của Đan Thần tiền bối mà lại bắt cóc đồ nhi của Đan Thần, còn đòi Vạn Đan Bảo Điển làm tiền chuộc. Có vấn đề!”
“Cứ gọi ta Đan Ma là được, đám đồ tôn các ngươi vẫn còn nhớ lão phu cơ à”, kẻ mặc y phục đen nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóc, nhìn phía Đan Thần với vẻ mặt hứng thú.
“Chúng ta nên đoán ra là ông từ sớm mới phải”, sau khi sửng sốt, sắc mặt phía Đan Thần lại trở nên lạnh lùng: “Khi xưa ông hại sư tổ của ta, phế sư tôn của ta, hôm nay ta muốn ông phải nợ máu trả bằng máu”.
“Lại là ân oán của thế hệ trước”, Diệp Thành đã hiểu, hắn xoa cằm suy tư: “Vậy thì mình hiểu rồi, nhưng Đan Ma này không phải là người của Ma Vực đấy chứ! Nếu là vậy…”
“Ta phải lấy mạng ông”, khi Diệp Thành còn đang thì thầm lẩm nhẩm thì Đan Thần và phía Đan Nhất đã bùng nổ sát khí, lao về phía Đan Ma với luồng sát khí cuộn trào.
“Đạo hạnh của các ngươi còn kém lắm”, Đan Ma cười khẩy, tuy nói vậy nhưng ông ta vẫn tránh ra một bước, tiếp tục trốn, hơn nữa trong lúc nói chuyện ông ta đã ổn định khí tức, tốc độ lại tăng lên một bậc.