Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phượng Hoàng Tiên Ngự, được lắm”, Diệp Thành vừa đi trên không vừa chìm đắm trong sự huyền diệu của Phượng Hoàng tiên pháp, có lẽ là quá tập trung nên hắn không nhận ra phía sau có người đang theo dõi mình.

Mãi tới khi bay vào một dải núi, hắn mới chầm chậm dừng bước, đôi mắt nheo lại nhìn về hư thiên phía trước.

Ở đó có một cánh cửa ánh sáng chợt hiện ra, hai bà lão một trắng một đen bước ra, đều là cấp Thánh Nhân, khí tức cực kỳ cường đại, nghiền ép hư không rung chuyển ầm ầm.

Diệp Thành nhướng mày, nhìn hai bà lão hắc bạch rồi lại nhìn về khoảng hư không phía sau, một bóng dáng áo trắng từ từ bước đến, chính là Phượng Tiên.

“Chặn trước đuổi sau, ba vị có ý gì đây?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Phượng Tiên.

“Đã biết sao còn phải hỏi nhiều”, giọng điệu của Phượng Tiên lạnh lùng, cô ta đứng trên cửu tiêu cao ngạo nhìn xuống Diệp Thành bên dưới: “Giao Phượng Hoàng Tiên Ngự ra đây, đó không phải thứ ngươi có thể nhúng chàm”.

“Không biết cô tự làm vậy hay là Phượng Hoàng tiền bối bảo cô tới?”, Diệp Thành ngoáy tai.

“Có khác gì không?”, Phượng Tiên cười khẩy, trong đôi mắt đẹp lãnh đạm chỉ có sự khinh thường.

“Đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành nhún vai: “Phượng Hoàng Tiên Ngự do Phượng Hoàng tiền bối tặng cho ta, nếu bà ấy lấy lại thì đương nhiên ta không có gì để nói, nhưng nếu cô muốn lấy thì xin lỗi, không có cửa đâu”.

“Rượu mời không uống, uống rượu phạt, bắt hắn lại cho ta”, Phượng Tiên lạnh lùng quát, giọng nói chấn động cả hư không cửu tiêu.

Hai bà lão hắc bạch nghe lệnh rồi lần lượt di chuyển, vươn tay muốn bắt lấy Diệp Thành, lòng bàn tay có bí pháp phong cấm diễn hoá, muốn một đòn trấn áp Diệp Thành.

Diệp Thành chẳng để tâm, không nói gì lập tức hành động, một chưởng quét bay chưởng ấn của hai bà lão hắc bạch, với sức chiến đấu của hai Thánh Nhân mà cũng lảo đảo lùi về sau.

“Mạnh quá”, trong lòng hai bà lão hắc bạch sửng sốt, không chỉ hai bà mà Phượng Tiên cũng nhíu mày, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của bọn họ, hai Thánh Nhân bắt tay mà còn bị đẩy lùi, hơn nữa đối phương chỉ là Chuẩn Thánh.

“Phục chưa?”, Diệp Thành nhìn ba người.

“Ngông cuồng tự đại”, Phượng Tiên chế nhạo, giơ tay lên, bàn tay ngọc trong suốt từ trên cao giáng xuống, một chưởng dung hợp rất nhiều tiên pháp, có phượng hoàng đạo tắc đan xen, uy lực vô cùng mạnh.

“Cô và ta đều là Chuẩn Thánh, cô kiêu ngạo cái gì?”, Diệp Thành bay lên trời, tung ra một quyền Bát Hoang bá đạo vô song: “Còn nữa, đừng dùng tư thế cao ngạo nhìn ta từ trên xuống như thế nữa, lão tử rất khó chịu”.

Trong phút chốc, quyền chưởng va chạm, âm thanh ầm ầm rung chuyển cửu tiêu, Phượng Tiên thất bại hoàn toàn, bàn tay lập tức nhuốm máu.

“Thật sự đã đánh giá thấp ngươi rồi”, khuôn mặt Phượng Tiên lạnh như sương băng, cô ta vẫn cao ngạo như thế, bàn tay có tiên quang tản ra, vết thương trong thoáng chốc lành lại hoàn toàn, khả năng hồi phục rất bá đạo.

“Ta còn có việc, không rảnh điên cùng cô”, Diệp Thành chạy đi, một bước vượt qua hư thiên.

“Ngươi đi được không?”, Phượng Tiên hừ lạnh, trong tay đã nhiều thêm một thanh Tiên kiếm màu đỏ, đó là một Thánh binh, một kiếm chém ra cả dải Tiên hà, toàn bộ thương khung đều bị chém rách.

Diệp Thành cau mày, hắn xoay người, bàn tay to màu vàng một chưởng san bằng thiên địa hỗn loạn, nét mặt hắn lạnh đi: “Vì Phượng Hoàng Tiên Ngự mà cô dám dùng dến đại thuật sát sinh?”

“Là do ngươi vọng tưởng nhúng chàm Phượng hoàng tiên pháp”, Phượng Tiên lại vung kiếm, vẫn không chịu dừng lại.

“Xem ra ta phải thay Phượng Hoàng tiền bối dạy dỗ cô cách làm người rồi”, Diệp Thành quay lại, một chưởng phá tan kiếm mang của Tiên kiếm, hắn trở tay tung ra một quyền đấm xuyên hư thiên rộng lớn, dù huyết mạch của Phượng Tiên cường đại nhưng cô ta vẫn bị đẩy lùi loạng choạng, Phượng thể cũng nhuốm máu.

“Ngươi dám đả thương ta”, bị một đòn làm trọng thương, Phượng Tiên cắn răng nghiến lợi, cô ta là ai, là Cửu công chúa của Phượng hoàng tộc, đã bao giờ cô ta phải chịu sự sỉ nhục thế này, hơn nữa đối phượng còn là cấp Chuẩn Thánh, sự kiêu ngạo và tôn quý của cô ta trong khoảnh khắc này đã bị đánh bại không còn lại gì.

“Chưa một chưởng giết chết cô đã là may mắn rồi”, Diệp Thành lạnh lùng nói xong thì lại quay người.

“Đứng lại”, hai bà lão hắc bạch vọt tới, thi triển bí pháp chặn đường Diệp Thành.

“Cút”, Diệp Thành quát lớn, có phần mất kiên nhẫn, hắn tung ra một chưởng mạnh mẽ nghiền nát hư không, hai bà lão vừa mới chặn đường đã bị chưởng này hất văng ra ngoài.

Đúng lúc này, Phượng Tiên lại đuổi tới, đầu mày bắn ra tiên quang huyễn hoá thành một bảo tháp.

Đó là một Thánh binh đáng sợ, được khảm chín viên thần châu, khắc đầy Tiên văn cổ, xung quanh tản ra lưu quang, còn có dị tượng phượng hoàng quẩn quanh, uy lực không tầm thường.

“Đúng là gây chuyện”, Diệp Thành lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, huyễn hoá thành gậy rang sói, hắn vung một gậy nghịch thiên cực kỳ hung hãn, đập tan bảo tháp đang từ trên trời giáng xuống ấy.

Phụt!

Phượng Tiên nôn ra máu, binh khí bản mệnh bị phá vỡ, cô ta cũng bị thương nặng, Tiên thể lại nhuốm máu, cả người bay ra ngoài, mấy ngọn núi xinh đẹp bị cô ta va vào mà sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK