Bầu trời sao mênh mông, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trên cổ tinh tử tịch, phân thân của Diệp Thành vắt chân ngồi đó, bộ dạng nhàn nhã, hắn khoác lên mình lớp áo bào đen và đeo thêm lớp mặt nạ, đồng thời dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức của cơ thể.
Còn thần tử Minh Vương lúc này vẫn trong trạng thái hôn mê, bị trói gô và phong cấm ở đó.
Tên này cũng thật thê thảm, bảo vật trên người đều bị Diệp Thành càn quét sạch, có điều hắn vẫn may mắn hơn thánh tử của Thanh Diệu Tinh ở chỗ Diệp Thành vẫn để lại cho hắn bộ quần áo hoàn chỉnh, đây đã là nhân từ lắm rồi.
Rầm! Đoàng!
Hư không vang lên tiếng động dữ dội, Minh Vương lão tổ sát phạt đến, vừa đáp xuống, uy lực Thánh Nhân đã trấn áp cả thiên địa này.
Sau đó, chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông và rất nhiều tu sĩ mạnh cũng sát phạt tới, tiếp đến là tu sĩ tứ phương, người đông như nêm, choán lấp cả thiên tiêu, che rợp thiên khung.
“Là phân thân”, tu sĩ tứ phương nheo mắt nhìn Diệp Thành.
“Cũng không phải kẻ ngốc, để phân thân tới đây lấy tiền chuộc”.
“Có bí thuật mạnh mẽ che đi khí tức, nhìn không rõ chân dung”.
“Nhất định lai lịch không vừa, nếu không thì cũng không dám to gan trói thần tử Minh Vương Tông như vậy”.
“Thả người”, trong tiếng bàn tán, lão tổ Minh Vương gằn lên phẫn nộ, uy lực của thánh nhân quá mạnh khiến phân thân của Diệp Thành suýt chút nữa thì tan biến, người của Minh Vương Tông sát khí ngút trời, ai nấy mặt mày tôi độc.
“Thần tử nhà ông đã kết nối với sinh mệnh của ta, nếu như ta chết thì hắn cũng không thể sống nổi”, phân thân của Diệp Thành nghiến răng nói.
Nghe vậy, lão tổ Minh Vương vội thu lại uy lực, kẻ mạnh của Minh Vương Tông cũng lần lượt đứng trên hư thiên, chỉ sợ tu sĩ tứ phương không cẩn thận diệt đi phân thân của Diệp Thành thì đúng là hậu quả khôn lường.
“Ngươi rốt cục là ai?”, Thánh Chủ Minh Vương lại lần nữa gằn lên phẫn nộ, đôi mắt hằn lên tơ máu nhìn chằm chằm vào phân thân của Diệp Thành.
“Cái này thì ta không thể nói”, phân thân của Diệp Thành vẫn toét miệng cười, “muốn cháu ông sống sót quay về thì ngoan ngoãn giao tiền ra, nếu không thì đừng trách ta”
“Ngươi có biết hành động này của ngươi có ý nghĩa gì không?”, lão tổ Minh Vương hắng giọng.
“Cùng lắm thì chết thôi, ta đã lường trước rồi”, phân thân của Diệp Thành chỉnh lại y phục, “chúng ta đừng lằng nhằng nữa, một tay giao tiền, một tay giao người, ta trói người nhưng rất có nguyên tắc”.
“Ngươi…”.
“Cháu dâu của ta đâu?”, thánh chủ Minh Vương Tông còn chưa nói xong đã bị một câu của lão tổ Minh Vương ngắt lời.
“Đó, đang ở đó”, phân thân của Diệp Thành lấy ra một tấm áo cưới nhuốm đỏ máu, nói rồi không quên liếm miệng, đôi mắt ra vẻ dâm tà, “nếu mà nói về cô con dâu này thì cũng ác liệt đấy, có điều lão phu thích kiểu bốc lửa như thế, cảm giác thật tuyệt vời”.
“Đúng là loại súc sinh”, một câu nói của phân thân Diệp Thành mà kéo theo cả tràng tiếng mắng chửi.
“Đến cả thần tử Minh Vương còn dám trói, tiên tử Tử Hà chắc chắn không ổn rồi”.
“Trước sau gì đều phải chết, lão tổ Minh Vương không muốn chuộc tiên tử Tử Hà về để cho thần tử Minh Vương chiếm đoạt, giờ thì hay rồi, người đã chẳng còn nữa, không biết người tiếp theo gặp nạn là nữ tử nhà ai”.
“Được, được lắm”, trong tiếng bàn tán xôn xao, lão tổ Minh Vương phẫn nộ đến mức bật cười, nụ cười hung tợn đến đáng sợ, sát khí của Thánh Nhân khiến cho cổ tinh này kết thêm lớp hàn băng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“Giao tiền ra đi”, phân thân của Diệp Thành có phần mất kiên nhẫn.
“Thả người”, lão tổ Minh Vương lập tức ném ra một cái túi đựng đồ, bên trong chất cả chín mươi triệu nguyên thạch khiến tu sĩ tứ phương nhìn mà chói mắt, đó là chín mưoi triệu đấy!
“Được lắm”, phân thân của Diệp Thành giơ tay đón lấy túi đựng đồ, hắn mở ra nhìn và rất tự nhiên nhét vào ngực áo.
“Còn không thả người?”, thánh chủ Minh Vương phẫn nộ, ông ta đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí nữa.
“Thả, đương nhiên là thả rồi”, Diệp Thành bật cười, hắn tung một cước khiến thần tử Minh Vương bay đi.
“Dương Nhi”, thánh chủ Minh Vương vội tiến lên trước đỡ lấy thần tử Minh Vương nhưng lại phát hiện bên trong cơ thể hắn ta có vu chú cho nên vô cùng tức tối, ông ta lập tức nhìn phân thân của Diệp Thành, đôi mắt hằn lên tơ máu, phẫn nộ nói: “Ngươi dám gieo chú ấn vào người con ta?”
“Ông làm gì được ta?”, Diệp Thành bật cười, hoá thành làn khói xanh biến mất.
“Khốn khiếp”, thánh chủ Minh Vương lao lên trước nhưng lại chẳng bắt được gì.
“Lão tổ, chú ấn này…”, một Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông nhìn sang lão tổ Minh Vương.
“Đúng là đáng chết, lại có cả chú ấn thượng cổ”, Minh Vương lão tổ hắng giọng lạnh lùng như biết được lai lịch của chú ấn này, hiện giờ mặc dù đã chuộc được thần tử Minh Vương nhưng cái mạng của thần tử cũng vẫn bị kiểm soát bởi người gieo chú, nếu như người gieo chú chết thì tôn nhi của ông ta cũng sẽ không sống được.
“Lão tổ, Minh Vương Tông gặp nạn, mau quay về”, đúng lúc này, trong lòng lão tổ Minh Vương chợt vang lên tiếng thét gào, nếu nhìn kĩ thì chính là một viên đá truyền âm trong hư thiên loé lên ánh sáng lấp lánh.
“Khốn kiếp”, Minh Vương lão tổ gằn lên như sấm rền, ông ta bay vút vào tinh không mênh mang như một đạo thần mang.
“Giết”, kẻ mạnh của Minh Vương Tông lần lượt tiến lên, hiện giờ bọn họ mới biết mình trúng kế điệu hổ li sơn.
“Chơi cao tay đấy”, người ở tứ phương tặc lưỡi.
“Trói người rất dứt khoát, binh pháp vận dụng không tồi”.
“Đi xem thế nào”, tu sĩ tứ phương lần lượt bay lên trời rồi lại đi theo bước chân của kẻ mạnh ở Minh Vương Tông.