“Tô Nhã, ta không ngờ rằng ngay cả cô, nữ thần trong số các đệ tử chấp pháp, cũng có mặt ở đây hôm nay”, Tống Tử Uyên nhìn Tô Nhã với vẻ chiếm hữu.
Với vẻ đẹp của Tô Nhã, có thể nói căn bản không ai trong học viện Linh Không có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của cô ấy. Chỉ là có người biết khó mà có được nữ thần, nên không dám ngấp nghé.
Nhưng Tống Tử Uyên thì khác, ở trình độ cảnh giới Kim Linh bước một, không có nhiều người trong học viện Linh Không có thể đọ sức với hắn.
"Nghe nói Lôi Sùng Vân bế quan, hiện tại Tống Sơn đang nắm giữ lệnh bài của chưởng giáo chấp pháp. Cô là đệ tử chấp pháp quý giá, chẳng nhẽ không dẫn vài người theo à?”, Tống Tử Uyên đảo mắt nhìn xung quanh.
Ở học viện Linh Không, mặc dù có sức mạnh vượt trội, được coi là người ưu tú trong số những người thuộc giới tinh hoa. Nhưng vẫn có không ít người khiến hắn kiêng kỵ.
Ba đệ tử cốt cán, hai đệ tử chấp pháp, còn có một số cao thủ từ các tiểu đội thí luyện hàng đầu. Số còn lại không ai có thể lọt vào mắt của hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tống Tử Uyên, Tô Nhã cười nhẹ nói: "Tống sư huynh, ta có dẫn theo người hay không, ngươi nhìn thử là biết mà".
Nghe được lời nói của Tô Nhã, sắc mặt Tống Tử Uyên trầm xuống. Sau đó hắn cảm nhận xung quanh một lần nữa, sau đó biểu hiện trên khuôn mặt của hắn từ từ thả lỏng.
"Haha! Tô Nhã, cô không chỉ xinh đẹp mà tâm tư còn rất cẩn thận đấy, nhưng chỉ bằng hai câu nói này mà nghĩ có thể lừa được ta thì còn non lắm”.
Tống Tử Uyên cười hai tiếng, sau đó nháy mắt với hai tên đệ tử phía sau.
Hai người đó đều ở tu vi cảnh giới Ngân Linh bước bốn, cao hơn Tô Nhã một bậc. Họ bước về phía trước, khí tức của họ đột nhiên áp sát về phía Tô Nhã.
"Tống Tử Uyên, ngươi giết đồng môn, không sợ lão sư cùng chưởng giáo học viện trách tội ngươi sao? Cho dù là người ưu tú của học viện, ngươi cũng sẽ bị nghiêm trị”, Tô Nhã lùi lại phía sau một chút, khuôn mặt trở nên cực kì khó coi.
Tống Tử Uyên quá mạnh, lại có nhiều thuộc hạ. Nếu ra tay, e rằng không ai trong số năm người trong số họ có thể chạy thoát.
“Này!”, Dương Hạo thở ra một tiếng, cất bước tiến lên.
Khi bước chân của cậu hạ xuống, khí thế ngút trời trực tiếp áp sát về phía hai tu giả cảnh giới Ngân Linh bước bốn, khí thế của hai người kia lập tức bị cậu tiêu diệt.
"Phụ nữ, xinh đẹp quá cũng là một vấn đề. Tô Nhã giống như nữ thần trong học viện Linh Không vậy. Lời của Tống Tử Uyên quả thật có lý. Có quá nhiều người đang mơ tưởng về cô ấy”, Dương Hạo nghĩ thầm.
Hai mắt híp lại, Tống Tử Uyên nhìn Dương Hạo cười nói: "Ta không ra tay với các người, không ngờ ngươi lại xông lên tìm chỗ chết”.
"Đến đây! Thử xem”, Dương Hạo cười với Tống Tử Uyên, sau đó dùng chân phải lùi lại một bước, tinh thần chiến đấu của cậu lập tức bùng cháy.
Cảnh giới Kim Linh, đây là lần đầu tiên cậu phải đối mặt với một đối thủ như vậy. Thực lực của đối phương rất mạnh, nhưng trong lòng cậu lại có một suy nghĩ.
Chiến! Cảnh giới Kim Linh là thế nào?
Cậu liếc mắt nhìn Phù Nguyệt, sau đó cười nói: "Những người đó giao cho tỷ. Hôm nay, hắn thuộc về ta, tỷ đừng hòng giành”.
Phù Nguyệt bĩu môi và nhẹ nhàng nói: "Thôi đi, cho đệ chút sĩ diện đấy, nhưng đệ phải nhớ cho kĩ, lần này là ta đã nhường đệ!"