Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Đám người nhà họ Du lần lượt đứng dậy và hoảng sợ rời khỏi chiến đài Sinh Tử. Trong lòng bọn họ tràn đầy sợ hãi, cho dù hôm nay Dương Hạo không giết bọn họ, e rằng sau này bọn họ cũng không dám nhảy ra nữa.  

 

Dương Hạo tuyệt vọng nhìn những người này rời đi, sau đó nhìn về phía đám người Dương Hoành, nói: "Lão nhị, các đệ cũng đi xuống đi!"  

 

Dương Hoành sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đại ca, huynh thì sao?"  

 

Dương Hạo lắc đầu nói: "Ta còn có một số việc phải làm, làm xong việc, giết hết đám đáng chết, ta sẽ xuống ngay".  

 

Mặc dù đám Dương Hoành nghe không hiểu, nhưng họ vẫn gật đầu và bước ra khỏi chiến đài Sinh Tử.  

 

Rất nhiều đệ tử của học viện Linh Không dưới sân khấu đều khó hiểu, tất cả mọi người đều rời khỏi chiến đài Sinh Tử, chỉ có Dương Hạo ở lại. Anh chàng này muốn làm gì?  

 

Lúc này, ánh mắt Dương Hạo quét qua vô số đệ tử. Sau đó nó chậm rãi dừng lại trên người hai người áo đen, sát khí đột nhiên tăng vọt.  

 

“Đi thôi!”, hai người đang ở trong đám người nhìn thấy Dương Hạo để ý bọn họ, lập tức chen ra ngoài.  

 

“Hai người, lên đây chịu chết đi!”, Dương Hạo tức giận mắng, trường kiếm trong tay trực tiếp chỉ vào hai bóng người đang muốn rời đi.  

 

Cậu chỉ nhìn thấy hai người này một lần, nhưng trí nhớ của cậu vẫn còn nguyên vẹn. Trong nghĩa trang, họ là hai trong số bốn kẻ sát thủ đã tấn công cậu.  

 

Thực lực tốt, bọn họ đều ở cảnh giới Ngân Linh bước hai. Hơn nữa, lại giỏi các phương pháp ám sát, kỹ năng di chuyển của họ cũng rất nhanh. Điều quan trọng nhất là tà khí trên người họ rất mạnh.  

 

Bởi vậy, cho dù chỉ mới nhìn thấy bọn họ một lần, dù trong bóng tối, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Dương Hạo có thể nhận ra bằng khí tức.  

 

"Họ là ai?"  

 

"Đúng thế! Tôi chưa bao giờ thấy hai người này trong học viện".  

 

"Không phải đệ tử nội môn, cũng không phải đệ tử ưu tú. Mà bọn họ đều đã qua tuổi đệ tử, gần ba mươi tuổi rồi".  

 

"Chẳng lẽ là gián điệp?”...  

 

Lúc này, rất nhiều đệ tử nhìn về hướng mũi kiếm của Dương Hạo, đột nhiên phát hiện hai bóng người, đột nhiên từng người một phản ứng lại.  

 

Hóa ra trong số đó có hai người lạ. Mà thực lực không hề yếu, bọn họ đều ở cảnh giới Ngân Linh. Nếu bất ngờ giết họ, có lẽ họ thậm chí sẽ không có cơ hội phản ứng.  

 

“Hai người muốn chạy trốn sao?”, Dương Hạo đứng trên chiến đài Sinh Tử không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy hàn ý.  

 

Du Phi đã khiêu khích nhà họ Dương và thậm chí còn dọa giết huynh muội của họ, nhưng cậu đều không tức giận đến thế. Mà sự xuất hiện của hai người đàn ông mặc đồ đen này trực tiếp khiến cậu nộ khí xung thiên.  

 

Nếu không có cuộc kỳ ngộ đó, có lẽ giờ đến hài cốt cậu cũng chẳng còn nữa là.  

 

Cậu không hề ngăn cản hai người đi ra ngoài, mà hướng về phía Tam trưởng lão và những người khác trên đài cao nói: "Tam trưởng lão, thứ lỗi cho Dương Hạo cả gan".  

 

Tam trưởng lão gật đầu nói: "Ngươi nói đi".  

 

Dương Hạo liếc nhìn bóng lưng hai người rồi lớn tiếng nói: "Theo quy định của học viện Linh Không, với những gián điệp lẻn vào học viện thì phải làm sao?"  

 

Trong mắt Tam trưởng lão lóe lên một tia lạnh lẽo, ông ta cũng lớn tiếng nói: "Gián điệp, trước tiên phế tu vi. Sau đó treo ở ngoài cổng học viện, đem phơi nắng một trăm ngày. Sau đó đem đến dãy núi Quỷ ở phía sau học viện cho thú ăn".  



Hai người áo đen chuẩn bị bước ra khỏi đám người rùng mình, sau đó trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Lúc này, bọn họ cảm thấy sống lưng có chút run lên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK