“Cũng không biết chiến hạm Trấn Linh thế nào rồi”, sau khi thở dài, Dương Hạo không nhịn được lên tiếng nói một câu: “Tên Tiểu Hải kia, mặc dù hay nói mấy lời ngông cuồng, có điều chắc là tháo chạy được rồi”.
Trong lòng thầm nghĩ, y cũng dần gạt đi ý định này. Dù kết quả có thế nào, y chỉ lo lắng cho mấy ma nô ở cảnh giới Linh Kiếp ở Thiên Thành, còn cả hai người anh em Lãnh Lăng và Ngưu Đằng nữa.
Y cũng tin rằng, chiến hạm Trấn Linh nhất định có thể an toàn rời đi. Dù thật sự bị mấy Thiên Quân chặn lại, với năng lực của Tiểu Hải thì cũng có thể tự bảo vệ được bản thân.
“Lần này ta coi như tránh được hai kiếp nạn. Ba mắt số kiếp là một lần, sự bao vây của mấy Thiên Quân kia cũng lại thêm một lần nữa. Giao long nhập hải, bọn chúng đừng mơ tìm thấy ta”, trong mắt y loé lên tia sáng lạnh tanh.
“Anh Hán Tinh, chỗ của anh nhiều đồ ăn thật đấy”, đúng vào lúc này, một giọng nói trong veo đột nhiên vang lên, có một đứa bé khoảng chừng bốn, năm tuổi bước từ ngoài cửa vào.
Khuôn mặt của đứa bé hơi gầy, thân hình cũng ốm yếu, nó loạng choạng bước đi giống như một cái bình sứ, cứ như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Thần Võ”, Dương Hạo nhìn đứa trẻ, trên mặt ngập tràn nụ cười. Nhìn vào đứa bé này, y giống như được quay trở lại hồi thơ ấu.
“Bố đúng là bất công, đồ ngon đều cho anh hết, Thần Võ còn chưa được ăn món thịt nào ngon như vậy”, bé trai bĩu môi, ánh mắt như phát sáng nhìn về phía mấy món ăn thú rừng trên bàn của Dương Hạo.
Dương Hạo không nén được mà mỉm cười, đưa đĩa gà rừng ra trước mặt Thần Võ, lên tiếng nói: “Nào, Thần Võ, cái này cho em đấy. Ai nói là bố em bất công chứ, mấy thứ này là bố em dặn anh phải giữ lại cho em”.
“Thật vậy sao?”, bé trai nửa tin nửa ngờ nhìn Dương Hạo, trầm mặc một lúc, sau đó giơ tay cầm lấy con gà rừng, đứng sang một bên và bắt đầu gặm như hổ đói.
Dương Hạo không kiềm lòng được, giơ tay xoa đầu đứa bé. Y nhìn cơ thể gầy yếu của nó, sau đó từng luồng năng lượng vô thức thâm nhập vào bên trong cơ thể nó.
Đứa bé chỉ quan tâm tới việc ăn thức ăn ngon trong tay, không hề chú ý tới biến hoá trên người mình. Sức sống của nó không ngừng mạnh lên, mỗi tấc bắp thịt và mấu xương bên trong cơ thể đều ngập tràn sức sống.
“Ôi! Ngon thật đấy, quá no luôn!”, sau khi ăn xong con gà rừng đó, Thần Võ xoa cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ, sau đó giơ ống tay áo lên miệng lau miệng.
So với khi trước, nó quả thực đã ngập tràn sức sống mạnh mẽ. Dù là thể lực hay sức mạnh bản thân đều được tăng lên nhiều lần.
“Thần Võ!”, đúng vào lúc này, một người đàn ông cường tráng mặt đen đột nhiên bước từ ngoài cửa vào.
Cơ thể của người đàn ông đó hết sức vạm vỡ, có điều hai ống tay áo lại hoàn toàn trống không. Hai cánh tay của anh ta đã bị cắt đứt hoàn toàn.