Ai mạnh ai yếu chỉ cần một chiêu đã rõ ràng, đây là Dương Hạo cố tình nhường nên chỉ dùng năm phần lực. Nếu cậu dùng toàn lực thì người cảnh giới Ngân Linh cấp bốn cũng bị cú đấm này làm trọng thương.
"Làm sao có thể? Không được, Tô Khanh tôi sao có thể bị anh đánh bại. Lại lần nữa!", trên mặt lộ ra vẻ khó tin, sau đó cậu ta rống to một tiếng, thân hình lại nhảy về phía Dương Hạo.
Tô Nhã đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng. Chuyện đã như vậy, cô ấy biết mình không có cách nào ngăn cản được Dương Hạo, mà sự điên cuồng kiêu ngạo của Tô Khanh, cô ấy cũng không thể khuyên nổi bằng vài ba câu.
Cô ấy nói: "Sư đệ Dương Hạo, mong nể mặt ta, đừng làm đệ ấy bị thương”.
Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của Tô Khanh, Dương Hạo vừa né người vừa nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức”.
"Cái gì? Tỷ, tỷ rốt cuộc là nói giúp cho ai vậy? Được, nếu tỷ đã nói như vậy, đệ phải thử xem tên mà tỷ coi trọng rốt cuộc có tài cán gì”, Tô Khanh tức giận, sau đó linh khí trên người hóa thành cương lực, cương lực ngưng tụ thành một lưỡi dao.
Tô Nhã lắc đầu, cô ấy cũng hết cách với người em trai tính khí kiêu ngạo này, chỉ mong Dương Hạo có thể nương tay.
"Cuồng phong đao thuật!", Tô Khanh hét lên bốn chữ, trong phạm vi mười mét kình phong nổi lên, kình phong như dao, lao thẳng về phía Dương Hạo.
Vẻ mặt trầm xuống, Dương Hạo cảm giác được áp lực từ lưỡi dao cương lực trong cơn kình phong đó, tuy nhiên cũng chỉ là áp lực mà thôi.
Thực lực của Tô Khanh quả thực không tồi, thậm chí còn có thể đấu với một tu giả cảnh giới Ngân Linh cấp bốn trình độ hóa nguyên.
"Trong gió có dao, dao rơi đầu đứt. Khí thế khá tốt, chỉ là không đủ mạnh, không đủ nhanh!", Dương Hạo lên tiếng, sau đó cậu nhanh chóng dấy lên linh khí của mình.
"Keng!", cậu rút kiếm ra nhanh như một tia chớp, nhanh đến độ khó tin.
Cậu vung kiếm, từng nhát kiếm đều đâm vào trong kình phong quanh bốn phía. Mũi kiếm đụng trúng lưỡi đao cương lực, mỗi chiêu công kích của Dương Hạo đều chuẩn xác đến đáng sợ.
Hàng trăm ngàn lưỡi dao cương lực xung quanh không có một dao nào có thể đến gần cậu, chỉ cần trong vòng bán kính ba thước, tất cả đều sẽ bị thanh kiếm trong tay cậu đâm nát.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hàng trăm lần ra tay, đến cả Tô Nhã đứng bên cạnh cũng chỉ có thể nhìn thấy từng vệt sáng của thanh kiếm, sau đó lưỡi dao cương lực của em trai mình không ngừng vỡ vụn.
Cô ấy khẽ mở đôi môi anh đào đỏ mọng, hai mắt mở lớn, không thể tin được nhìn Dương Hạo.
"Mới hơn hai tháng trước, thực lực của đệ ấy còn kém xa như vậy. Ban đầu chỉ ở trình độ phàm linh mà hiện tại đã thăng cấp lên cảnh giới Ngân Linh cấp ba. Võ kỹ kiếm thuật đạt tới trình độ và uy lực đáng sợ. Rốt cuộc đệ ấy đã tu luyện thế nào?"
So với sự ngạc nhiên của Tô Nhã, Tô Khanh càng thêm kinh hãi. Không ai hiểu về uy lực và tốc độ của Cuồng Phong Đao Thuật, cho dù đao pháp của cậu ta có nhanh và mạnh đến đâu thì Dương Hạo đều có thể đánh bại cậu ta.
Đường kiếm của Dương Hạo quá nhanh, quá đáng sợ. Đường kiếm đó không chỉ đánh nát lưỡi kiếm uy lực của cậu ta mà còn có một tia sắc bén phóng vào mặt cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy rùng mình.
“Xẹt!”, lúc trong lòng Tô Khanh cảm thấy sợ hãi thì đột nhiên xuất hiện một khoảng trống, sau đó một lưỡi kiếm thô bạo ngang không gian trước mặt.