“Nhân gian, Nhân gian! Ba mươi năm là Nhân gian, một trăm năm cũng là Nhân gian, một ngàn năm vẫn vậy, thậm chí hàng chục ngàn năm cũng là Nhân gian, ngày nay và quá khứ đều là Nhân gian, ta hiểu, ta hiểu”.
Huyết Hải Kiếm Quân bỗng bật cười, giọng điệu tràn đầy sự hào sảng, giọng ngài ấy cực kỳ chói tai khiến Dương Hạo rơi vào trong những tiếng gầm rú.
“Ha ha ha! Ha ha!”
Tiếng cười vang lên, những bóng cây sắc xanh xung quanh bỗng mọc lên với tốc độ cực nhanh, cỏ cây đều nhân lên với tốc độ đáng kinh ngạc, nhất là một cây cổ thụ có khí tức thần thánh vươn lên đến tận tầng mây.
“Đó là...?”, nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa này, Dương Hạo ngây người.
Cậu sửng sốt nhìn cây cổ thụ cao lớn ở đằng xa đó, nó vẫn đang trưởng thành, một trăm trượng, một ngàn trượng, cho đến khi cao đến mười ngàn trượng, tốc độ trưởng thành của nó mới dần chậm lại.
Cả thân cây của nó toát ra uy lực đáng sợ, đối mặt với nó như thể đang đứng trước thiên đạo, có cảm giác áp lực cực lớn.
Ở giữa hồ nước đã biến thành một biển máu, huyết dịch dinh dính không ngừng cuộn lên bao phủ lấy cả cơ thể Huyết Hải Kiếm Quân vào trong đó.
“Đáng sợ quá”, Dương Hạo không khỏi ngạc nhiên thốt lên, cơ thể cậu nhanh chóng lùi về sau.
Trong biển máu cuồn cuộn trước mặt, từng luồng khí lưu cuộn lại đều có thể xé toạc không gian, không gian xung quanh từng tấc bị xé tan, vết nứt đen kịt chạy khắp bầu trời biển máu.
Thấy cảnh tượng này, Dương Hạo cảm thấy chấn động, cũng có ngờ vực và khó hiểu, cậu không thể giải thích được cảnh tượng trước mắt, càng chưa từng nhìn thấy nó.
Nhưng cậu đoán có lẽ Huyết Hải Kiếm Quân đang đột phá, chỉ có đột phá mới có thể tạo ra động tĩnh khủng khiếp như thế. Từng vệt máu trong biến máu đó đều có thể giết chết cường giả cảnh giới Linh Kiếp, thậm chí mạnh hơn cả khí tức của Thiên Quân.
“Tụ lại chân thân, đại đế kiếp đến”, đột nhiên ở sâu dưới biển máu xuất hiện một cái kén máu cực lớn, giọng Huyết Hải Kiếm Quân vang lên.
Sau đó Dương Hạo cảm nhận được một sức mạnh vô biên đánh tới, cơ thể cậu không khỏi bị hút vào trong biển máu, một luồng năng lượng bao phủ lấy cậu khiến cậu bị biển máu tấn công dữ dội.
“Ầm ầm!”, một nhãn cầu cực lớn xuất hiện lên bầu trời.
Trong nhãn cầu đó ẩn chứa uy lực đáng sợ, ánh sáng ập xuống ép biển máu vô tận lưu chuyển khắp nơi, không thể nào tụ lại một chỗ.
“Dưới mắt trời, phá thiên đạo”, giọng Huyết Hải Kiếm Quân lại vang lên, sau đó chỉ thấy một bàn tay máu cực lớn xuất hiện trên bầu trời biển máu.
“Xiu!”, bàn tay đó tùy ý nắm lấy, kiếm quang màu đỏ máu đáng sợ xuất hiện, chỉ một đường kiếm quang đã có thể xuyên qua thiên nhãn cực lớn đó, uy lực khủng khiếp làm nó nổ tung.
“Ầm ầm! Rầm!”, thiên nhãn đó biến mất, uy lực dồi dào cũng dần không còn nữa, một bóng người phá tung không trung xung quanh, sau đó bước ra từ trong đó.
Khuôn mặt anh tuấn, vóc người cao lớn, mái tóc dài màu đỏ máu khiến người ta xao xuyến, còn đôi mắt màu đỏ lại khiến người khác cảm thấy run sợ.
“Đây, đây là chân thân!”, Dương Hạo nhìn thấy bóng người đó xuyên qua màn sáng màu đỏ, không khỏi thất thanh thốt lên.
“Chàng trai, ta vẫn phải cảm ơn ngươi nhiều”, Huyết Hải Kiếm Quân nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng hiền hòa, ngài ấy xé tan màn sáng màu đỏ đó, kéo Dương Hạo đến trước mặt mình.
Cúi đầu nhìn chàng trai nhỏ hơn mình rất nhiều này, Huyết Hải Kiếm Quân không khỏi thổn thức, vốn dĩ mình để lại tinh hồn ở đây là để tìm truyền nhân.
Nhưng không ngờ một chàng trai lại có thể thay đổi số mệnh của ngài ấy, khiến ngài ấy phải nghĩ cách đối phó, bước lên đế vị, một chiêu diệt được sự trừng phạt của mắt trời.
“Cảm ơn ta?”, Dương Hạo hơi khó hiểu, mình chẳng qua chỉ đang khai triển một chiêu nhân gian ở trước mặt Huyết Hải Kiếm Quân mà thôi, có công lao gì đâu chứ?
“Ha ha!”, Huyết Hải Kiếm Quân bật cười rồi nói: “Ta cảm ơn ngươi là vì ngươi đã mở ra cánh cửa xưng đế của ta, nếu không có ngươi, dù qua một ngàn năm nữa có lẽ ta cũng không thể đột phá được bước này, xưng đế nào có dễ dàng đến thế?”
“Xưng đế”, Dương Hạo khiếp sợ, cậu hoàn toàn không ngờ Huyết Hải Kiếm Quân thế mà lại có thể bước lên đế vị sau khi mình khai triển một kiếm Nhân Gian này.
Huyết Hải Kiếm Quân, không, bây giờ ngài ấy đã trở thành Đế nên phải gọi là Huyết Hải Đại Đế mới phải. Người đứng ở đế vị có uy nghiêm vô song, Thiên Quân chỉ như con kiến nhỏ bé trong mắt ngài ấy mà thôi.
Ngài ấy nhìn Dương Hạo mỉm cười, sau đó chậm rãi giơ tay lên, một luồng kiếm ngưng tụ lại trong tay ngài ấy, chứa kiếm quang vô tận.
“Ngươi đã nhìn thấy rồi chứ, đây là Nhân gian của ta”, nói rồi Huyết Hải Kiếm Đế vung mạnh tay lên, một luồng sáng xuyên qua không trung xé tan từng vị trí, đạo pháp khiến người ta khó giải thích được ẩn sâu trong đó. Khí thế thiên đạo đều ẩn mình trong đó, từng cảm xúc dung hợp vào trong đó khiến thần hồn của người đắm chìm vào đó.
“Ầm!”, Huyết Hải Kiếm Đế thu kiếm lại, mà Dương Hạo vẫn còn bị đắm chìm trong Nhân gian vô tận đó, cảm nhận Nhân gian mà Huyết Hải Kiếm Đế trải qua.