“Chết!”
“Giết!”
“Hắc ám chi đao!”
Ba người nhóm Trịnh Long nắm lấy cơ hội, đòn tấn công mạnh nhất rơi xuống đầu của con Hắc Ma Loan Điểu gần như cùng một lúc. Lực đại đạo cuồn cuộn bùng nổ, nổ tung toàn bộ thần hồn của nó.
“Phù!”, khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau khi Thôi Tử Ngọc đáp xuống đất, cô ta ngẩng đầu nhìn Dương Hạo vẫn đang đứng trong hư không, nói: “Hàn Tinh đạo hữu, lần này may mà có ngươi ở đây, nếu không con Hắc Ma Loan Điểu này sẽ là họa lớn của bọn ta”.
Dương Hạo không có tâm tư để ý tới Thôi Tử Ngọc. Đôi mắt y nhìn về phía xa, ánh mắt lại thay đổi.
Đó là một dãy núi cách xa cách mấy trăm dặm, khí tức lạnh như băng không ngừng ào tới từ phía đó. Dương Hạo cảm nhận được hàng chục ánh mắt dò xét trong khu rừng tối tăm đó.
Những ánh mắt này chứa đầy sát khí mạnh liệt. Y chưa bao giờ thấy sát khí như vậy. Cường đại, sắc lạnh, coi thường tất cả. Dường như chủ nhân của những ánh mắt đó đều sinh ra để giết chóc.
“Tiếp theo trò hay sắp bắt đầu rồi. Các tiền bối nói không sai, với tư cách là một tu giả, trong dãy núi hiểm trở, người nên đề phòng nhất không phải là yêu tộc, mà là đồng tộc, con người”, Dương Hạo thấp giọng nói.
Con người là động vật xấu xí nhất. Lòng tham của họ là bùa chú đòi mạng.
Trong khu rừng, mấy chục vị Thiên Quân đứng ở nơi đó, hình như bọn họ đã chết, trên người không còn khí tức. Chỉ có đôi mắt lộ ra sát ý mãnh liệt.
Một tên thanh niên đứng trước mặt bọn họ, tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú, trên mặt nở nụ cười như có như không.
“Địch Hổ, xem ra đối phương đã phát hiện ra chúng ta. Hơn nữa, hình như bên cạnh vị tiểu thư đó còn có thêm một tên thanh niên không tầm thường”.
Ở phía sau, một Thiên Quân cấp trung gật đầu, sắc mặt lạnh như băng nói: “Thôi công tử yên tâm, đã nhận đồ của công tử, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Tên thanh niên mỉm cười, nói: “Ta coi trọng sự thành thật của Phán Quyết các ngươi. Chỉ cần các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, hai tay ta sẽ dâng lên tài nguyên cuối cùng đó”.
Tên Thiên Quân cấp trung tên Địch Hổ đó không nói gì, hắn phất tay, mấy chục người xung quanh nhanh chóng rời đi, im lặng không chút tiếng động đi về phía nhóm người Dương Hạo.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều rời đi, phía sau chỉ còn lại một lão già, Thôi Tử Hàng quay đầu lại nhìn lão già và nói: “Lâm lão, ông nói xem có phải ta quá độc ác rồi không? Đó là em ruột của ta!”