Đang mải nghĩ, đột nhiên cảm thấy năng lượng vừa rồi đã thu lại của Tiêu Tâm lại đột nhiên ập mạnh về người như một làn sóng lớn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, biết rằng Tiêu Tâm đang chơi lớn rồi.
Thì ra trong lòng Tiêu Tâm có tính toán, nếu như Thư Đồng và Triệu Quảng cùng tham chiến, vậy thì khả năng chiếm thế thượng phong của bản thân là khá nhỏ. Cục diện như vậy đối với hắn không có lợi, vì vậy hắn muốn mạo hiểm.
Tiêu Tâm đoán rằng Thư Đồng và Triệu Quảng sẽ không lập tức ra tay, vì vậy tạo cho Lâm Phàm ảo tưởng rằng bản thân thu hồi lại hết năng lượng, sau đó lại đột nhiên phóng ra, đánh cho Lâm Phàm không kịp trở tay.
Lâm Phàm vừa rồi như người chết đuối nhìn thấy được hi vọng, đang viui mừng khôn xiết vì Tiêu Tâm thu lại năng lượng, định tìm cơ hội chạy trốn thì không ngờ rằng đối phương lại bất ngờ đánh ra, khiến hắn không kịp chuẩn bị.
Vốn dĩ liên tục phải chịu đòn tấn công của Tiêu Tâm, cơ thể hắn đã đầy rẫy vết thương, mà bây giờ một đòn công kích mới nằm ngoài dự đoán, hắn sao có thể chống lại được.
Hét lên một tiếng, trong miệng phun ra máu, cơ thể bị một chưởng của Tiêu Tâm đánh bay ra mấy chục mét.
“Tiêu Tâm, ngươi dám gian trá?”, trong lòng Lâm Phàm vừa kinh ngạc vừa tức giận, khiến cho hắn xấu hổ trước mặt mọi người, còn khiến hắn bị thương không nhẹ, việc này khiến cho danh tiếng tích lũy của hắn bao năm nay đều tan tành hết.
Nếu như có thể đánh ngang hàng với Tiêu Tâm thì còn được, mặc dù tuổi tác của hắn lớn hơn Tiêu Tâm, nhưng dù sao Tiêu Tâm cũng là đệ tử chưởng giáo của núi Cổ La, thân phận không thấp, cục diện ngang hàng là một kết quả có thể chấp nhận được.
Nhưng bản thân hắn bây giờ ngay từ đầu đã không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, lại còn bị Tiêu Tâm đuổi đánh, đến hiện tại thì bị đánh hộc máu, việc này Lâm Phàm làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Tiêu Tâm cười khẩy một tiếng, nói: “Chúng ta chiến đấu công bằng, ta làm gì ngươi chứ?”
Hắn nói không sai, đối phương giao đấu vốn là dùng sức mạnh và dùng kỹ thuật, chỉ cần chiến thắng thì có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ là đầu óc Lâm Phàm quá ngu ngốc mà thôi.
Câu nói này khiến cho Lâm Phàm tức hộc máu, hắn gầm lên một cách điên cuồng: “Bao vây hắn cho ta, nhất định phải lấy mạng hắn!”
Thư Đồng và Triệu Quảng đều rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Phàm bị thương, bọn họ biết rằng từ sau khi Văn Thương chết, Lâm Phàm có thể là đệ tử hậu bối tinh anh số một của điện Thiên Nhất, nhưng bây giờ lại thất bại thảm hại trong tay Tiêu Tâm như vậy, việc này khiến họ không thể nào chấp nhận được.
Bọn họ không biết rằng thực ra Lâm Phàm và Tiêu Tâm ngang hàng về cấp bậc chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, lần này Lâm Phàm thua đến mức này là do rất nhiều yếu tố quan trọng.
Tuy nhiên vì Lâm Phàm đã ra lệnh nên bọn họ không dám phản kháng, dù sao ba người liên hợp lại đánh Tiêu Tâm thì phần thắng cũng sẽ cao hơn.
Vì vậy Thư Đồng và Triệu Quảng, một người sử dụng Động Thiên Sóc, một người sử dụng Lượng Thiên Thương, mà phi trảo trong tay Lâm Phàm cũng không ngừng bắn ra, ba người bao vây Tiêu Tâm lại.
Tiêu Tâm cười lớn nói: “Ta cuối cùng cũng đã được lĩnh ngộ sự vô liêm sỉ của điện Thiên Nhất rồi, hóa ra đều là một đám cậy đông hiếp yếu, Lan muội, ta không cần muội tới giúp đỡ, xem ta trừng trị những kẻ vô liêm sỉ này như thế nào!”