Ngoài sân còn lại ba thi thể Ngân Linh hóa nguyên cấp bốn, nhưng trong mắt Dương Hạo, bọn họ chỉ là con kiến mà thôi.
Nếu cậu dùng hết sức lực thì chỉ cần một chiêu cũng có thể tiêu diệt tất cả.
Dương Hạo ngẩng đầu liếc nhìn sân nhỏ phía sau, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào sân.
Trong đó không có một bóng người, hoặc là bóng người che giấu quá kỹ càng. Đám người Dương Hoành đứng trong sân nhưng không hề phát hiện ra, nhưng Dương Hạo đã lập tức khóa chặt đối phương.
Cậu bình tĩnh nói: “Đừng trốn nữa. Ngươi không phải là đối thủ của ta, nói với ông Hoắc, đừng tự tìm đường chết”.
Bóng người đang lẩn trốn khẽ run lên, ánh mắt trở nên sắc bén. Lời nói của Dương Hạo khiến sát thủ lập tức hiểu ra cậu là người của tổ chức phán xử.
Sắc mặt dưới lớp mặt nạ màu vàng trở nên kỳ quái. Hắn là sát thủ, Dương Hạo cũng vậy. Hơn nữa, hắn còn không thể ẩn nấp trước mặt Dương Hạo, đây là điều đáng sợ nhất đối với sát thủ.
“Ta sẽ chuyển lời, xin cáo từ”, tên sát thủ lập tức quay người rời đi, sau đó biến mất trong sân trước mắt đám người Dương Hạo.
“Đại ca, đó là ai? Thủ đoạn ẩn nấp thật đáng sợ!”, Dương Hoành kinh ngạc nói.
Dương Hạo mỉm cười, vừa cất kiếm vào vỏ vừa nói: “Một tên lo chuyện bao đồng mà thôi. Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa. Huynh sẽ điều tra thật rõ chuyện xảy ra trong gia tộc. Ở đây còn một ít điểm Công Huân, mọi người đến tầng sáu tháp Địa Linh để tu luyện đi! Ở đó không có ai, nếu gặp người tên là Tôn Nham thì cứ nói các đệ là huynh đệ của huynh”.
Nói xong, Dương Hạo lấy ngọc Công Huân của mình ra, đưa mười nghìn điểm Công Huân cho Dương Hoành.
“Đại ca, cái này...”, Dương Hoành tròn mắt, nhìn về phía ngọc Công Huân của mình, mười nghìn điểm, trong lòng cậu ta vô cùng kinh ngạc.
Công Huân thật sự rất khó kiếm được, nhiệm vụ thông thường trong học viện cũng chỉ được mấy chục hoặc mấy trăm điểm. Mười nghìn điểm Công Huân này không biết phải tích góp bao lâu mới có được.
“Huynh có chút vận may, đạt được không ít Công Huân. Mười nghìn Công Huân này giao cho đệ, đệ hãy giúp các huynh đệ khác nâng cao tu vi. Ở đây còn một ít đan dược nữa, huynh giao hết cho đệ”.
Dương Hạo giao toàn bộ đan dược tự mình tu luyện được cho Dương Hoành, sau đó xoay người rời đi, để lại mấy huynh đệ đứng sững sờ.
“Phải tìm cách đi tìm Tô Nhã mới được. Nhưng đến thẳng đó lại không tiện vì chấp pháp đường chắc chắn hận mình đến xương tủy”, Dương Hạo ra khỏi sân, chuẩn bị đến chấp pháp đường tìm Tô Nhã, nhưng trong lòng lại hơi do dự.
Mối thù giữa cậu và chấp pháp đường không thể hóa giải nổi. Cậu đã giết Lục Uy, hôm nay lại giết thêm hai đệ tử chấp pháp. Nếu gặp phải người của chấp pháp đường thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận đổ máu.
Bây giờ sắp có buổi kiểm tra đánh giá, Dương Hạo cũng không muốn gặp rắc rối.
Ngay khi Dương Hạo đang nghĩ cách đi tìm Tô Nhã thì một bóng sáng nhỏ nhắn mảnh khảnh từ phía đối diện đi tới. Sự xuất hiện của cô gái này khiến mắt cậu sáng lên.
Cô gái này có đôi mắt sáng như sao, lông mày lưỡi liềm, làn da trắng trẻo, dáng người yểu điệu. Khi cô ta bước về phía cậu, một luồng gió thơm phảng phất khiến cậu động lòng.
“Vị sư huynh này, xin hỏi có phải Dương Hạo không?”, ngay khi hai người định lướt qua nhau, cô gái đột nhiên mở miệng, nhìn thẳng vào Dương Hạo với đôi mắt sáng ngời.