Trong lòng ông ra hết sức kích động, thậm chí còn không nén được muốn cao giọng hô lên vài tiếng. Có điều ông ta cũng thầm lo lắng, một khi tên này xuất hiện, có lẽ Thiên Quân Môn sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Có điều, ông ta cũng nghĩ tới hoan trận cải trang mà Dương Hạo rất giỏi, vậy nên trong lòng vẫn luôn mong đợi tên này có thể che giấu thân phận của bản thân, đừng khiến mình và Thiên Quân Môn rơi vào trong nguy nan.
Bây giờ xem ra ông ta nghĩ quá nhiều rồi. Dương Hạo chưa từng có ý định muốn che giấu diện mạo thực sự, hai mắt cậu nhìn về đám phía tu giả ở cảnh giới Linh Kiếp đang đứng bên dưới, ánh mắt bình tĩnh điềm nhiên tới vậy.
“Vút!”, cơ thể chợt chuyển động, thong dong bước xuống bậc thang cuối cùng. Sau đó cậu đi tới trước mặt Hướng Ninh Phong, trên mặt mang theo một nụ cười xán lạn.
“Cậu vẫn còn cười được à? Chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi!”, Hướng Ninh Phong chỉ hận không thể vỗ lên đầu tên này một cái, cố gắng kiềm chế lửa giận, ông ta kéo Dương Hạo chuẩn bị rời đi.
Cơ thể Dương Hạo không di chuyển, đẩy tay Hướng Ninh Phong ra, lắc đầu nói: “Môn chủ, cứ trốn tránh mãi sẽ dung túng cho sự kiêu ngạo của kẻ khác. Hôm nay, tôi sẽ đứng ở nơi này. Lấy thân phận là người có được truyền thừa Thiên Quân đứng ở nơi đây, xem ai dám động vào tôi?”
Bá khí cuồng liệt bộc phát ra ngoài, cậu đứng thẳng người, trong đôi mắt mang theo vẻ sắc lạnh kinh người, liếc nhìn ra bốn phía, sừng sững giống như một đỉnh núi vừa mới nhô lên.
Xem ai dám động vào tôi? Nghe thấy sáu chữ này, tim Hướng Ninh Phong cứ thế đập loạn lên. Có điều cùng lúc này cũng toát mồ hôi thay cho Dương Hạo.
Bên trên hàng trăm đỉnh núi, tất cả tu giả ở cảnh giới Linh Kiếp đều đang chú ý tới đỉnh núi mà bọn họ đang đứng. Từng luồng năng lượng linh hồn không ngừng bao trùm về phía bọn họ.
“Ngưu Đằng, lại đây!”, Lãnh Lăng lúc trước vẫn luôn im lặng, sau khi cậu ta cảm nhận được nguy cơ từ bốn bên thì lập tức nhìn về phía Ngưu Đằng mà hô lên.
“Tới đây”, sau khi Ngưu Đằng liếc nhìn Du Huyền thì cả người lập tức lao về phía hai người bọn họ, nháy mắt đã dừng lại ngay trước mặt.
“Ha ha! Lão đại, cuối cùng thì huynh cũng ra ngoài rồi”, đầu tiên là bật cười, sau đó hắn lên tiếng nói: “Lão đại, Du Huyền đã không còn coi huynh như kẻ địch nữa, huynh phải giơ cao đánh khẽ, coi như nể mặt ta nhé!”
Dương Hạo nhìn thấy dáng vẻ thật thà của tên này thì không nhịn được cười nói: “Đệ đã nói như vậy rồi thì ta còn làm thế nào được nữa. Được thôi, chỉ cần hôm nay hắn không nhúng tay vào nữa thì ta sẽ không so đo chuyện khi trước nữa”.
Trên thực tế, Dương Hạo cũng đã chuẩn bị cho Du Huyền một cơ hội. Bây giờ lại vì Ngưu Đằng tới nói đỡ, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền mà bỏ qua cho tên này thôi.
“Cảm ơn lão đại”, khắp mặt Ngưu Đằng lóe lên ánh sáng màu đỏ, nói: “Tiếp theo đây sẽ là trận chiến liên thủ của ba huynh đệ chúng ta, đánh cho ra uy danh của con cháu Thiên Thành”.
“Câu này nghe cũng lọt tai đấy”, Lãnh Lăng bình thản nói.
Trên mặt Dương Hạo mang theo nụ cười, liếc nhìn những ánh mắt đang nhìn chăm chăm khắp bốn phía, lắc đầu nói: “Nơi này không cần tới hai người nhúng tay vào, một mình ta là đủ rồi”.
Một mình đủ rồi. Bốn chữ này vẫn đang vang vọng, cơ thể cậu mạnh mẽ tiến lên trước một bước, sau đó cả người bay vọt lên không hết sức nhẹ nhàng.