“Không chết được đâu”, nghe xong lời này, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhắc mới nhớ, Dương Hạo bây giờ là bảo vật trong tộc Dương Thị.
Chém đầu mười vị Thiên Quân của Thiên Ấn Tông, y đã lập công lớn.
Vẻ mặt ngưng trọng, Dương Hoắc quay đầu nhìn về phía Dương Cuồng Nhân, khí tức đang phiêu bồng, hỏi: "Cuồng Nhân, hai người rốt cuộc đã gặp ai vậy? Người bình thường chắc không thể làm tổn thương ngươi đúng không?"
“Là Đinh Linh, và bốn Thiên Quân nhất trọng Ngụy Tử Kỳ”, Dương Cuồng Nhân nói.
Trên mặt lộ ra vẻ áy náy, hắn nói: "Nói ra thì, lần này may mà có Dương Hạo. Bằng không, ta có khi cũng đã bỏ mạng ở nơi đó rồi”.
“Hả?”, Dương Hoắc giật mình nói: “Không ngờ rằng Huy Ánh lại thực sự phái Đinh Linh và Ngụy Tử Kỳ cùng bốn Thiên Quân nhất trọng. Huy Ánh muốn khai chiến với chúng ta đây mà!
“Khai chiến thì khai chiến, chúng ta cũng không sợ ông ta”, ánh mắt của Thiên Quân Dương Tĩnh tam trọng có chút lạnh lùng, trên người cũng toát ra lửa giận nồng đậm.
“Tốt hơn hết là phải cẩn thận!”, Dương Hoắc nhìn Dương Tĩnh nói: “Dương Thị chúng ta chưa thích hợp làm to chuyện”.
Vừa nói ông ta vừa nhìn Dương Cuồng Nhân, hỏi: "Lúc ra tay ở dãy núi Phiêu Tuyết, có ai nhìn thấy Dương Hạo ra tay không?"
Nói ra thì, đối với Dương Thị bây giờ, Dương Hạo là quan trọng nhất. Tài năng của tên này là vô hạn, một khi trở thành Thiên Quân, e rằng sẽ có thực lực của Thiên Quân trung đẳng trở lên.
"Không", Dương Cuồng Nhân lắc đầu nói: “Lần này tàn sát, giết hết đệ tử trong quặng khoáng mạch của Thiên Ấn Tông, ta nghĩ không ai biết Dương Hạo ra tay đâu”.
"Ừm, vậy là tốt rồi”, Dương Hoắc tự tin gật đầu.
Trên núi Phiêu Tuyết, một bóng người đã tới không gian vẫn tràn ngập uy lực của đại đạo cùng sát ý uy nghiêm sau hơn một tháng.
Huy Ánh sắc mặt vô cùng u ám, lạnh lùng, ngửi được khí tức năng lượng trong không khí, mạnh mẽ vung tay phát ra đại đạo uy nghiêm. Đột nhiên, một dao động năng lượng đáng kinh ngạc xuất hiện trong không gian.
“Ùng!”, trong khoảnh khắc, một tia năng lượng dâng trào xuất hiện, sau đó kèm theo một cái rìu mạnh mẽ và hào quang kiếm đạo, một đòn công kích mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong khoảng không.
Hư ảnh rìu khổng lồ, và kiếm quang, hai đòn tấn công này là từ tay của Dương Hạo và Dương Cuồng Nhân.
Khi nhìn thấy hư ảnh của chiếc rìu khổng lồ, Huy Ánh biết rằng chính Dương Cuồng Nhân của Dương Thị đã tung ra đòn tấn công này. Nhưng khi nhìn thấy kiếm quang và ảnh kiếm vô tận, đôi mắt của Huy Ánh đột nhiên đông cứng lại.
“Thật là một kiếm thuật kinh khủng!”, ông ta không khỏi cảm thán, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.