Gấp khúc không gian tức là trong trận pháp Thiên Thành đang diễn ra cuộc tranh giành đẫm máu, chìa khóa Thiên Thành rơi vào tay ai thì đám đông sẽ tấn công ở đó.
Thoáng chốc các cường giả thanh niên thiên tài đều ngã xuống, hơn tám mươi người xuất sắc chỉ còn lại sáu mươi người, sau đó từ sáu mươi người giảm xuống còn hơn ba mươi người.
Đến khi chỉ còn lại chưa đến ba mươi người, mọi người mới thức tỉnh trong cơn điên cuồng lúc nãy, họ đều dừng động tác nhìn chìa khóa Thiên Thành liên tục lơ lửng ở khắp nơi của không gian.
“Xem ra mấy tên này cũng thông minh đấy”, Dương Hạo khẽ cười, nếu cứ giành giật theo kiểu lúc nãy thì có lẽ không một ai trong số họ có thể sống đến cuối cùng.
“Mấy người này vốn dĩ không ngốc, nhưng bị sự tham lam làm cho mê muội mà thôi”, Du Huyền cười nói.
Trận chiến đẫm máu vừa lúc chỉ có bảy người không tham gia vào đó là Đồng Long, Thân Đồ Liệt Nguyệt, Thịnh Kinh Mãnh và bốn người Dương Hạo.
Đợi cho đám người kia dừng lại, sau đó nhìn cảnh máu me khắp mặt đất, sắc mặt những người này càng thêm trắng bệch.
Họ cảm thấy khá may mắn, may mà trước đó họ không lấy được chìa khóa Thiên Thành, nếu không chắc chắn sẽ có thi thể của họ trong số này.
“Các vị”, đúng lúc này một giọng nói mạnh mẽ vang lên, sau đó tầm mắt của mọi người đều bị thu hút.
Người nói đó là Thân Đồ Liệt Nguyệt trong ba đại cường giả, hắn nhìn các tu giả, môi nhếch lên nụ cười chế nhạo nói: “Nếu các ngươi đã dừng tay thì chi bằng chúng ta nói chuyện xem làm sao để quyết định chủ nhân của chìa khóa Thiên Thành”.
“Phải quyết định rồi”, Thịnh Kinh Mãnh cũng lên tiếng, lạnh nhạt nói.
Đúng lúc này Đồng Long mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy màu sắc hung ác.
Hắn nói: “Cần gì phải giãy giụa ở đây, các ngươi không có duyên với chìa khóa Thiên Thành, nếu không muốn chết thì nên ngoan ngoãn cút xuống dưới cho ta”.
Ngang ngược! Chỉ có hai chữ này mới có thể miêu tả được Đồng Long, kẻ điên cũng không hổ là kẻ điên, thế mà lại dám nói những lời như vậy, đồng nghĩa với việc đang một mình khiêu khích với tất cả mọi người ở đây.
Thân Đồ Liệt Nguyệt liếc nhìn Đồng Long, ánh mắt lóe lên sát khí nói: “Đồng Long, ngươi vẫn chưa có tư cách nói chuyện như thế, nếu ngươi có bản lĩnh thì đã giết hết từng người bọn ta rồi”.
Đồng Long nhìn chằm chằm Thân Đồ Liệt Nguyệt, không có ý che giấu phóng ra sát khí ép bức Thân Đồ Liệt Nguyệt.
Hắn nói: “Người khác sợ Diệt Nguyệt Luân của ngươi chứ Đồng Long ta không sợ, lát nữa ra tay người đầu tiên ta giết là ngươi”.
“Hừ!”, Thân Đồ Liệt Nguyệt cũng lười để ý đến tên điên này nói với mọi người: “Ta có ý kiến, nếu đồng ý, mọi người bắt đầu giành lấy chìa khóa Thiên Thành”.
“Nói nghe xem”, Thịnh Kinh Mãnh nhìn Thân Đồ Liệt Nguyệt và Đồng Long, nhếch môi nở nụ cười.
Thân Đồ Liệt Nguyệt nở nụ cười khát máu nói: “Rất đơn giản, mỗi người đều có thể có cơ hội một lần có được chìa khóa Thiên Thành, dĩ nhiên tiền đề là ngươi có thể giữ được trong mười lăm phút, chỉ cần giữ nó được trong vòng mười lăm phút thì nó sẽ thuộc về ngươi”.
Nghe hắn nói thế, mọi người đều nhao nhao bàn tán, sau đó có liên tiếp mấy người gật đầu.
Quy định này có vẻ như không khác gì trước đó nhưng sau khi thêm một mốc thời gian vào lại khác hoàn toàn. Phải biết là lúc nãy cũng có người giữ được chìa khóa Thiên Thành trong mười lăm phút.
Chẳng qua có thể giữ được nó mười lăm phút không có nghĩa là có thể giữ được nửa canh giờ, tu giả đó chỉ có thể trốn được nửa canh giờ nhờ vào tốc độ, cuối cùng vẫn bị bao vây giết chết.
“Ta đồng ý”, mắt Thịnh Kinh Mãnh lóe sáng khẽ gật đầu.
“Ta cũng không có ý kiến, nói ra thì cũng là tranh giành một cách công bằng, mỗi người đều có thể có cơ hội lấy được chìa khóa Thiên Thành”, Đồng Long bất ngờ nói khiến mọi người đều ngơ ngác.
Nhưng nghĩ đến thực lực của tên điên này, mọi người cũng thầm phòng bị nhiều hơn. Không phải vô duyên vô cớ mà người khác gọi hắn là kẻ điên, nơi này không có ai dám xem thường hắn.
Nhưng khi nói, đôi mắt Đồng Long lại nhìn đến Thân Đồ Liệt Nguyệt, trong mắt hiện lên sát ý rõ rệt.
“Ta cũng đồng ý”, lúc này Du Huyền cũng lên tiếng, hắn vẫn nở nụ cười khá tươi, nhưng ý chí chiến đấu toát ra từ trên này đã khá mạnh mẽ.
Dương Hạo cũng cười nói: “Ở đây tu vi của ta xem như là thấp nhất nhưng ta cũng đồng ý, chìa khóa Thiên Thành chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách cầm nó trong tay”.
“Có lý”, Đồng Long nhìn Dương Hạo, vẻ mặt vẫn lạnh băng như cũ.
Bị Đồng Long nhìn như thế, Dương Hạo cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo, cậu thầm nói quả nhiên Đồng Long này rất mạnh, chỉ một ánh mắt thôi mà đã khiến cảnh giới của cậu xuất hiện dao động.
“Ta cũng đồng ý”, Ngưu Đằng nói, giọng cực kỳ vang dội.
Lãnh Lăng: “Ta không có ý kiến”.
Sau đó các tu giả thiên tài đó đều lên tiếng tỏ ý tán thành với ý kiến này.
Mười lăm phút là một hy vọng với rất nhiều người, chỉ cần có thể giữ được mười lăm phút thì có thể lấy được truyền thừa Thiên Quân, ai mà không muốn liều mạng chứ?