“Khoanh tay chịu trói, nếu không sẽ chết!”, một lão giả đồ đen nhìn Dương Hạo, trong mắt tràn đầy hận thù. Nếu không phải vì tên tiểu tử này, đệ đệ của ông ta đã không chết.
Đệ đệ của ông ta chính là thuộc hạ đã bị Thiên Quân Vị Ương đánh chết. Thiên Quân Vị Ương, dùng mạng của đệ đệ ông ta để trút giận, nhưng ông ta lại không dám bộc lộ chút tức giận nào. Ngược lại, ông ta chuyển hết sự hận thù sang người Dương Hạo.
Đúng vậy. Tất cả mọi chuyện đều là do tên nhãi trước mặt gây ra. Thiên Quân giết đệ đệ ông ta đều là vì tên nhãi này. Vì vậy ông ta phải giết y, phải khiến y chịu giày vò.
“Sao nào? Một vị Thiên Quân cũng không dám xuất hiện, kêu một đám thuộc hạ tới dâng mạng?”, Dương Hạo nhíu mắt, ngữ khí bình thản.
“Ngông cuồng! Dám nhục mạ danh tiếng của Thiên Quân, đáng chết!”
“Đúng! Đáng chết!”
“Phí lời làm gì, bao vây giết chết hắn cho ta!”, tất cả Linh Kiếp đều tràn ngập phẫn nộ, tiếng gầm rú lần lượt vang lên, sau đó khí thế hung hãn tràn đầy vây giết Dương Hạo.
“Ba mươi cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, hai mươi mốt cảnh giới Linh Kiếp bước ba”, Dương Hạo cảm nhận được khí tức trên người họ, chậm rãi giang hai tay ra, cười nói: “Nhưng không biết, một kiếm của ta có thể chém được bao nhiêu người”.
“Tiểu tử ngông cuồng, chết đi!”, lão giả đồ đen đó gầm lên một tiếng, sau đó hai tay cầm hai thanh đao lớn, chém mạnh mấy chục nhát về phía Dương Hạo.
“Giết!”
“Chết!”, hàng chục cảnh giới Linh Kiếp, tất cả đều động thủ. Trong khoảnh khắc, sát khí mạnh mẽ vô song đều trấn áp trên người Dương Hạo.
Trên người mang theo khí thế ngạo nghễ, biểu cảm của Dương Hạo vẫn rất ung dung, khẽ nhấc hai hái tay lên, thanh kiếm sáng rực như thủy triều, bóng kiếm che khuất bầu trời.
“Vào hư cảnh, kiếm đạo của ta, chém hết thiên hạ”, một câu nói khẽ, mười một từ. Thanh kiếm vô tận đó hoàn toàn hóa thành hư vô.
“Vụt!”
“Không! Thanh kiếm đáng sợ quá!”
“Mau chạy, mau chạy!”
“Chết rồi! Bảy người chết rồi”.
“Lý Hạ, Lô Tốt, Khánh Tông, sao có thể được, hắn mới là Linh Kiếp bước một, sao lại có thể tung ra đòn công kích mạnh như vậy được?”
Máu tươi và cái chết cùng tồn tại, thanh kiếm hư vô nhấn chìm bầu trời. Trong khoảnh khắc, những vết máu bay ra từ người của những tu giả cảnh giới Linh Kiếp. Hết người này đến người khác, các cao thủ lần lượt từ trên trời rơi xuống.
“Bụp!”, cơ thể rơi xuống đất, chỉ một nhát kiếm mà thôi, ba mươi tư cao thủ cảnh giới Linh Kiếp đã mất hai mươi bảy người, chỉ còn lại đúng bảy người.
Nỗi sợ hãi lan ra. Bốn cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, người nào cũng tràn đầy khiếp đảm nhìn người thanh niên vẫn chưa hề động tay chút nào.
Kiếm ảnh đầy trời vừa rồi của y quả thực quá đáng sợ. Trong lòng bọn chúng, đó là một cơn ác mộng không thể nào thoát ra, vĩnh viễn bị nhấn chìm trong đó.
Ánh sáng của thanh kiếm đó đã giết chết tất cả lòng dũng cảm và tinh thần chiến đấu của chúng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi không thể che giấu.