Chương 10: Đệ tử chấp pháp
Xung quanh nổ ra nhiều cuộc thảo luận, trong giọng nói đều mang theo không ít ngạc nhiên.
Dương Hạo ngẩng đầu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng không hoảng sợ chút nào.
Vừa rồi chặn được hai chiêu, cậu cảm thấy Du Hồn quả thực là mạnh hơn mình nhiều. Nhưng nếu cậu đã dám chiến đấu, đương nhiên có chỗ dựa của riêng mình.
Từ từ nâng tay trái lên, một vệt sáng trắng đang di chuyển, sau đó bàn tay đang nắm chặt của cậu từ từ buông lỏng, ngón trỏ duỗi thẳng, một tia sáng chuyển động trên đầu ngón tay.
“Tham Nguyệt Chỉ!”, sau khi thấy hành động của Dương Hạo, sắc mặt Du Hồn lập tức thay đổi.
Tham Nguyệt Chỉ không phải kỹ thuật võ công của học viện Linh Không mà là một kỹ thuật đáng sợ của cả nhà họ Dương ở thành Thanh Viễn. Cái giá phải trả của việc sử dụng Tham Nguyệt Chỉ là phải lùi một cảnh tu vi.
Dương Hạo không quan tâm đến tác dụng phụ của Tham Nguyệt Chỉ. Một cảnh giới, cho dù tổn thương rất nặng, cậu cũng có thể dễ dàng tu vi lại được.
“Xoẹt!”, ánh sáng trên đầu ngón tay không ngừng chuyển động, tỏa ra sát khí uy nghiêm.
Sau hành động của Dương Hạo, Du Hồn không thể tiếp tục duy trì sự bình tĩnh được nữa, cái giá phải trả của Tham Nguyệt Chỉ rất cao, vì vậy uy lực vô cùng đáng sợ. Một khi Dương Hạo đã xuất chiêu này ra, cho dù thực lực của Du Hồn là bước thứ hai của Ngân Linh Cảnh cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
“Đi chết đi”, gầm lên một tiếng, cơ thể của Du Hồn lao về phía Dương Hạo, sau đó ánh đao của Thác Thiên Đao xuất hiện, không khí xung quanh đều tràn ngập cơn gió sắc bén.
“Không được để cho Tham Nguyệt Chỉ của hắn ngưng tụ lại”, trong lòng hắn phát ra một tiếng hét.
Dương Hạo thấy đòn công kích của đối phương, khóe miệng khẽ hiện lên một tia điên cuồng, sau đó cơ thể không chút động đậy, ánh sáng của Tham Nguyệt Chỉ trên đầu ngón tay càng lúc càng tinh khiết.
“Muộn rồi”, tay trái khẽ chỉ về phía Du Hồn, một tia sáng lập tức xẹt qua không gian giữa hai người, chém về phía ngực Du Hồn.
Lúc này, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy từng giọt máu trong cơ thể đều có cảm giác sôi trào, giống như có một cỗ lực lượng sắp phun ra từ trong huyết quang.
“Cho dù bị thương nặng, ta cũng phải khiến ngươi chết”, Du Hồn gầm lên một tiếng, sau đó chém mạnh Thác Thiên Đao vào đỉnh đầu Dương Hạo.
“Hai người các ngươi ngông cuồng quá rồi!”, trong lúc hai người đang chiến đấu một mất một còn, một giọng nói rõ ràng vang lên từ bên cạnh.
“Vù!”, một tia sáng vụt qua, sau đó một luồng linh khí màu bạc cực kỳ mạnh mẽ bộc phát giữa hai người họ.
“Bùm!”, Tham Nguyệt Chỉ của Dương Hạo chấn động dữ dội sau đòn tấn công của đối phương, sau đó biến mất vào hư vô.
Thứ biến mất không chỉ có Tham Nguyệt Chỉ, nguồn năng lượng mà trước đó Dương Hạo cảm nhận được trong máu cũng bị luồng linh khí mạnh mẽ đó đánh tan.
“Rắc!”, ngay sau đó là Thác Thiên Đao của Du Hồn, chỉ thấy bóng người mảnh khảnh xoay giữa không trung, linh khí màu bạc hóa thành những tia sáng vô tận, hóa giải mọi ánh đao.
Sự thay đổi đột ngột không chỉ khiến hai người Dương Hạo kinh ngạc mà rất nhiều đệ tử xung quanh đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đứng giữa hai người họ là một cô nương có vẻ ngoài lạnh lùng, nước da trắng bóc, khuôn mặt xinh đẹp với bộ trang phục màu trắng, thân hình mảnh mai, dáng người duyên dáng, đôi mắt long lanh nhưng bên trong lại mang theo sát khí bức người.
“Đệ tử chấp pháp, Tô Nhã”, sau khi thấy cô nương này, trong lòng Dương Hạo khẽ chấn động, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có đệ tử chấp pháp ở đây, mình không dám ra tay, Du Hồn cũng tuyệt đối không dám ra tay. Đệ tử chấp pháp có quyền giết chóc, nếu như đệ tử nào không tuân theo quản giáo thì có thể trực tiếp xóa sổ.
Trong học viện Linh Không, đệ tử chấp pháp là sự tồn tại áp đảo mọi đệ tử, cho dù là lão sư bình thường trong học viện cũng không dễ dàng gây hấn với đệ tử chấp pháp, bởi vì đám người này không chỉ có thực lực mạnh, hơn nữa còn được trực tiếp nghe lệnh từ cấp cao nhất của học viện.
Đệ tử chấp pháp là thước đo của học viện Linh Không, công tư phân minh.
Tô Nhã hờ hững liếc nhìn Dương Hạo, sau đó lại nhìn Du Minh, nói: “Chuyện hôm nay cho dù là ai sai ai đúng, hai người các người đều sẽ bị phạt năm trăm số công huân”.
“Cái gì? Rõ ràng hắn là người ra tay trước, dựa vào đâu chứ?”, Du Kỵ đang đỡ Du Minh dạy, lập tức không phục hét lớn, nhưng câu vừa rồi của hắn bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhã ép nuốt xuống, không dám tiếp tục nói nữa.
Tô Nhã lạnh lùng nhìn Du Kỵ, lại nhìn Du Hồn cùng với Du Minh đã bị phế: “Ta không muốn sự uy nghiêm của đệ tử chấp pháp của ta lại bị khiêu khích”.
Trước câu nói này của Tô Nhã, đám người Du Hồn không dám nói nhiều nữa, sau khi để lại năm trăm số công huân, Du Hồn lạnh lùng nhìn Dương Hạo một cái, sau đó dắt người rời đi.
Dương Hạo nhìn Tô Nhã, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, cậu nói: “Sư tỷ Tô Nhã, ta chỉ còn tám điểm công huân thôi. Hình phạt này, có thể dời thêm mấy ngày được không? Đợi ta kiếm được đủ số công huân, nhất định sẽ nộp cho bộ chấp pháp”.
Tô Nhã nhìn con số trong ngọc công huân mà Dương Hạo giơ lên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không hài lòng.
“Trong vòng ba tháng, giao cho đại sảnh chấp pháp”, Tô Nhã để lại một câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi Tô Nhã rời đi, Dương Hạo mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm nhận được vết thương không nhẹ của mình, còn có tu vi linh khí trong người cậu đã quay lại mạch thứ chín do sử dụng Tham Chỉ Nguyệt, sau đó cậu sải bước vào trong điện Công Huân.