Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ngươi!”, Văn Nhung quay người lại nhìn bóng lưng cướp đường chạy trốn của Văn Ngục, hắn sững sờ, cái gì mà yếu đuối, cái gì mà bảo vệ bản thân, hóa ra Dương Hạo bật cười, là cười bản thân hắn, trên mặt Văn Nhung cũng lộ ra nụ cười khổ, ngay sau đó khó có thể khống chế được nguyên lực hỗn loạn của đan điền, tự bùng nổ.  

 

Dương Hạo đột nhiên lùi lại mấy bước, chuyện tự bùng nổ của Thiên Quân cao cấp không phải là chuyện y có thể tiếp nhận được.  

 

Nhân cơ hội này, Văn Ngục nhanh chóng chạy thoát thân, đồng thời truyền âm cho quân tiếp viện: “Các vị sư huynh, nhóm chúng ta bị tên Dương Hạo hung ác đuổi giết, vốn dĩ lực lượng tương đương, ai mà biết Văn Nhung sư huynh vậy mà lại là nội ứng của kẻ địch, ta liều chết lấy mạng tên phản bội này, liều mạng bảo vệ bảo vật Trấn Điện, cuối cùng cũng đợi được các ngươi tới đây!”  

 

“Cái gì! Vậy mà lại có người ngang nhiên khiêu khích điện Thiên Nhất à!”  

 

“Đồ phản bội Văn Nhung kia! Giết hắn cũng đáng!”  

 

Quân tiếp viện của điện Thiên Nhất nghe thấy vậy càng tức giận hơn, bắt đầu tăng tốc, nhanh chóng tập hợp với Văn Ngục.  

 

Dương Hạo xoay người rót một luồng nguyên lực vào trong cơ thể Thôi Tử Ngọc, để cô ta đưa Tam Mục và Bát Túc đi trước, Thôi Tử Ngọc cũng không phải người tầm thường, trực tiếp đứng dậy đưa Tam Mục Bát Túc rời đi.  

 

“Nhóc con kia xưng tên ra, ngươi chắc chắn sẽ phải chết, khoanh tay chịu trói có lẽ có thể giữ lại được toàn thây”, thế lực của điện Thiên Nhất lập tức đã tới bầu trời phía trên Dương Hạo.  

 

Dương Hạo ngơ ngác nhìn nơi Văn Nhung tự nổ tung, nhớ lại ánh mắt trước khi chết của Văn Nhung.  

 

“Luân hồi, tuy rằng luân hồi đã chết, nhưng vẫn còn lưu lại một tia sinh mệnh, nhưng dường như ánh mắt đó hoàn toàn không lưu luyến thế gian, sinh mệnh có ý nghĩa gì đối với ngươi?”, Dương Hạo lẩm bẩm nói.  

 

Đột nhiên, Dương Hạo cảm thấy đại đạo sinh mệnh đã lâu không được tinh tiến có cảm ngộ mới, cơ thể vốn bị thương nặng bắt đầu nhanh chóng hồi phục, đan điền trống không cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục nguyên lực.  

 

“Sáu vị Thiên Quân cao cấp”, trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia mất mát, y vừa mới cảm ngộ được một tia chân lý của sinh mệnh, nhưng không ngờ vậy mà sắp chết rồi.  

 

Vậy cũng được, đã đặt chân vào con đường tu hành, thì sẽ nghĩ đến có một ngày như vậy.  

 

“Tới đây! Một đám điện Thiên Nhất ngụy quân tử”, y đã quyết định, lúc này tinh thần chiến đấu của Dương Hạo dâng trào, kiếm tu luôn thẳng tiến, không bao giờ lùi bước, tu thành chính quả là đích đến, chết trận chẳng phải là một loại đích đến hay sao!  

 

Sáu vị Thiên Quân trực tiếp lao xuống từ đám mây, hoàn toàn không có cái gọi là quang minh chính đại, sáu vị Thiên Quân cao cấp tụ lại đấu với một Linh Kiếp bước ba, nếu bị truyền ra ngoài thì điện Thiên Nhất đúng là trò cười.  

 

“Tới đây đi! Tuế nguyệt, luân hồi!”, Dương Hạo không lui bước mà ngược lại còn tiến tới, trực tiếp thi triển chiêu thức mạnh nhất, hoàn toàn mặc kệ việc bị mất sức, trận chiến cuối cùng, nhưng không hề hối hận.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK