Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tốc độ của ông ta quá nhanh, mấy người Dương Hạo hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng ông ta.  

 

“Mạnh quá! Thực lực của môn chủ e là đã đạt đến mức cực mạnh trong linh kiếp rồi”, Dương Hạo thầm nói, sau đó nhìn mấy người Tề Đằng.  

 

“Khụ khụ!”, sau khi đi xa, sắc mặt Hướng Ninh Phong trở nên trắng bệch, sau đó ho hai tiếng, cơ thể cũng trở nên tiều tụy.  

 

Vẻ mặt trở nên hơi khác lạ, sau đó Hướng Ninh Phong ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, ánh mắt từ mơ hồ trở nên sắc bén, cả người toát ra sát khí.  

 

“Đợi đã, Hướng Ninh Phong ta tuyệt đối không để các ngươi chèn ép, Thiên Quân Môn cũng sẽ không sợ các ngươi”, nói rồi thân hình ông ta dần đi xa.  

 

Lúc này bên trong Thiên Quân Môn, Dương Hạo đi theo ba người Tề Đằng vào sân, đập vào mắt là một con đường dài hẹp trải bằng đá khiến người khác liên tưởng đến một từ đìu hiu.  

 

“Vào đến Thiên Quân Môn thì đều là huynh đệ”, Tề Đằng nói: “Các người hãy nhớ, việc ta nói tới đây không thể truyền ra ngoài”.  

 

Thấy mấy người Dương Hạo gật đầu, Tề Đằng mới nói: “Cái viện này có tất cả ba trăm sáu mươi sáu sân nhỏ, mỗi sân nhỏ đều có trận pháp tụ linh khá mạnh”.  

 

“Trận pháp tụ linh?”, Dương Hạo vô cùng ngạc nhiên, cậu là người hiểu về trận đạo nhưng lại không nhận ra xung quanh đây có trận pháp gì.  

 

“Đúng thế, là trận pháp tụ linh”, Y Thắng Tuyết khẽ cười nói: “Trọng tâm của trận pháp tụ linh này chính là một Đại Mạch Huyền Dương bên dưới Thiên Quân Môn”.  

 

“Đây là trận pháp mà tổ sư Thiên Quân Môn – Lôi Vân Thiên Quân đã thiết lập, dùng để cầu phúc cho các đệ tử thế hệ sau”, Vũ Xuyên cũng nói.  

 

“Bản lĩnh của Thiên Quân, thảo nào”, Dương Hạo thầm nhủ, không khỏi tự giễu.  

 

Mình là cảnh giới gì chứ, chẳng qua cũng chỉ lĩnh hội được một chút xíu về trận đạo mà thôi, Thiên Quân đã ra tay thì sao cậu có thể nhìn ra được? Nếu mình mà có thể nhìn ra được thì mới là lạ đấy.  

 

“Ba trăm sáu mươi sáu sân nhỏ, càng đến gần trung tâm thì trận pháp tụ linh càng mạnh, dưới lòng đất ở trung tâm có một căn phòng bí mật, mỗi đệ tử đều có thể tu luyện trong đó, dĩ nhiên đầu tiên là phải chịu được năng lượng nóng bức khủng khiếp đó”.  

 

 

 

Tề Đằng nói tiếp: “Đại Mạch Huyền Dương vốn dĩ đã nóng như lửa, ở sâu dưới lòng đấy, nhiệt độ thấp nhất lên đến hàng chục ngàn độ, dù có là cảnh giới Tử Phủ cũng không chịu được nửa canh giờ nên các ngươi tốt nhất đừng nên thử thì hơn”.  

 

Lê Tiêu và Thích Vi Vũ đều gật đầu với lời cảnh báo của Tề Đằng, sắc mặt có vẻ nghiêm túc, còn Dương Hạo lại tràn đầy mong đợi.  

 

Nhiệt độ cao không có gì đáng sợ với cậu cả, nhiệt độ của ma diễm cũng hơn mấy chục ngàn độ nhưng cậu vẫn có thể chịu được, cộng thêm sức mạnh của Kim Nham Chi Thân, cậu không nghĩ Đại Mạch Huyền Dương có thể làm mình tan chảy.  

 

“Xem ra ta phải đi thử xem”, Dương Hạo cong môi, ánh mắt lóe lên tia sáng.  

 

Lúc này Tề Đằng lại nói: “Ngoài Đại Mạch Huyền Dương, Thiên Quân Môn còn có một kho bảo vật, trong đó có rất nhiều bảo vật quý, có một phần là do cụ tổ Lôi Vân Thiên Quân để lại, cực kỳ quý giá”.  

 

“Dĩ nhiên nếu các ngươi muốn lấy bảo vật nào thì phải tự mình cố gắng, người trông chừng kho bảo vật đó là người không dễ nói chuyện đâu”, Tề Đằng nói thêm.  

 

“Được rồi, đến đây thôi, sân này tạm thời không có ai ở, các ngươi có thể tự mình chọn”, dẫn mấy người Dương Hạo đến trước một khu có hơn mười sân nhỏ, Tề Đằng chỉ vào cái sân bỏ trống nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK