Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì ta sẽ không khách khí nữa”, Lãnh Lăng trực tiếp nhận lấy. Cậu ta biết mình nợ Dương Hạo rất nhiều, cả đời này có lẽ cũng không trả được, vậy thì chi bằng không khách khí nữa.  

 

Dù sao, chỉ cần sau này Dương Hạo cần, cho dù là đường chết, cậu ta cũng sẽ xông pha đi trước.  

 

“Không rõ tên đó giờ đang ở đâu. Bây giờ chúng ta cũng không cần quan tâm nhiều vậy nữa. Lên bậc thang rồi nói tiếp. Tốt nhất là tới được Thiên Thành”, Dương Hạo nói, hai mắt nhìn về phía cầu thang vạn dặm mờ ảo.  

 

Thành trì hùng vĩ vô cùng mang đến cho người ta cảm giác áp lực. Chỉ là nhìn thôi, Dương Hạo đã cảm thấy tòa hư ảnh kia như sống lại vậy, có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.  

 

“Không gian ở đây không còn kiên cố nữa, ngươi đã phá rồi?”, Lãnh Lăng đột nhiên cảm nhận được sự dao động của cấm chế xung quanh, không khỏi hỏi.  

 

Lắc đầu, Dương Hạo cười khổ nói: “Sau khi giết Yêu Vương thì thành như thế này. Chúng ta cũng coi là may mắn, không có ai vào đây”.  

 

Lãnh Lăng cũng lộ ra chút kinh ngạc, nói: “May thật”.  

 

“Đi thôi”, sau đó cậu ta nói tiếp rồi đi thẳng về phía cầu thang.  

 

Hai người đi cùng nhau, băng qua hàng vạn bậc thang mà không gặp thêm bóng người nào nữa. Dù sao thì cái thang dài 10.000 dặm này thực sự quá rộng, chỉ có mấy trăm người đi vào, cơ hội gặp phải cũng rất nhỏ.  

 

Trước đó ở lối vào, cơ hội gặp nhau sẽ nhiều hơn chút. Càng lên cao, những tu giả này dần tản ra, đương nhiên sẽ không dễ va chạm.  

 

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua nửa tháng. Dương Hạo và Lãnh Lăng dẵm lên xương trắng, cùng nhau đi cả đoạn đường. Khi họ tiếp tục tiến lên, một cảm giác khủng hoảng liên tục ập đến.  

 

“Hình như chúng ta gặp phiền phức rồi”, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn hư ảnh của Thiên Thành trên không, sắc mặt đanh lại nói.  

 

“Hơn nữa còn là phiền phức lớn”, Lãnh Lăng cũng gật đầu, nói một cách nghiêm túc.

 

“Ồm!”, một tầng áp lực vô hình bao phủ, sau đó màu sắc của bạch ngọc xung quanh cũng nhanh chóng thay đổi, cho đến khi toàn bộ không gian đều bị phủ đen.  

 

Sau đó, một vầng trăng sáng xuất hiện trên bầu trời, những đám mây và gió bắt đầu gào thét và di chuyển.  

 

“Đây là một trận pháp, nhưng không biết là huyễn trận đơn thuần hay là sát trận”, Lãnh Lăng nói một câu rồi thả hồn để cảm nhận xung quanh.  

 

Dương Hạo cũng nhắm mắt lại, sau đó linh hồn của cậu dao động ra xung quanh, cảm nhận mọi thứ về trận pháp. Nửa tiếng sau, hai người lần lượt mở mắt ra.  

 

“Ta không có chút manh mối nào. Cảm nhận linh hồn cũng chỉ trải ra được 100 mét, sau đó bị hạn chế rồi”, Lãnh Lăng nói với Dương Hạo.  

 

Khẽ cười, Dương Hạo nói: “Đừng nôn nóng, ta cảm nhận được một số tình hình. Nhưng còn xa lắm mới có thể phá vỡ được trận pháp này”, nói xong cậu nhấc chân đi về bóng tối phía trước.  

 

Lãnh Lăng khẽ ngây ra, trên mặt lộ ra sự hưng phấn. Cậu ta càng lúc càng thấy quyết định của mình đúng đắn. Kết giao với Dương Hạo rất có lợi đối với cậu ta.  

 

Hai người lần lượt bước vào một không gian tối tăm, mọi thứ đều mờ mịt, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Dù ngưng tụ năng lượng trong mắt cũng không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh.  



Lãnh Lăng cảm thấy mình như bị mù, không thể phân biệt được phương hướng, chìm vào bóng tối vô tận. Sự cô đơn và bất lực tràn ngập trong lòng ngay lập tức, chẳng khác gì tận mắt chứng kiến cảnh cả gia đình bị tàn sát. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK