“Cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ bị tiêu hao thể lực mà chết ở đây, nhiệm vụ chó má yêu cầu chúng ta giết chiến thần Kim Giáp này không thể nào hoàn thành được”.
Dương Hạo nghe Ưng Tử Xuyên nói vậy thì thầm thở dài, quả thật là thế, bảo mình giết chiến thần Kim Giáp là chuyện không thể nào.
Cấp bậc Thiên Quân cấp cao, có ai trong số những thí quân giả như họ dám tự nói mình có thể đỡ được đòn tấn công của Thiên Quân cấp cao không? Y không thể, người khác cũng không thể.
“Hừ! Các ngươi đều phải chết, thế mà lại dám có âm mưu với Thần Vương, đúng là chán sống rồi”, một chiến tướng Hắc Giáp bên cạnh Dương Hạo hừ một tiếng.
“Lắm lời thế”, Dương Hạo không nhịn được mắng, nhưng ngay sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, tiếp đó là vẻ ngờ vực, rồi y dùng lực tâm thần của mình.
“Tâm thần ngũ tuyệt, giết!”, thầm hét lên một tiếng, năng lượng tâm thần cuồn cuộn bỗng chốc bộc phát như một luồng sáng xuyên thấu, thoáng chốc đã đâm vào đầu chiến tướng Hắc Giáp.
“Gào!”, tiếng gào thét đau đớn vang lên, hai tay chiến tướng Hắc Giáp ôm đầu, cả người run rẩy.
Dương Hạo khẽ cười, tự lẩm bẩm: “Chiến sĩ Thanh Giáp gần như không có trí tuệ, thế nên sức mạnh linh hồn cũng vô dùng thấp, ta không thể tìm được nơi chứa linh hồn của chúng, nhưng chiến tướng Hắc Giáp đã có trí tuệ không thấp, linh hồn cũng không yếu, tấn công linh hồn và tâm thần chính là ác mộng của chúng”.
“Kiếm đạo Tuế Nguyệt, một kiếm nhân gian! Một kiếm địa ngục! Tâm thần ngũ tuyệt, tiêu diệt!”, một tay cầm kiếm, kiếm quang đáng sợ và vô số tâm thần đều hợp vào trong đòn tấn công.
Sau đó lại thêm tâm thần ngũ tuyệt, tâm thần đáng sợ tấn công theo kiếm quang, bỗng chốc lao đến xung quanh người chiến tướng Hắc Giáp.
“Gào!”, tâm thần tấn công khiến chiến tướng Hắc Giáp gào thét, thần trí cũng trở nên mơ hồ, hai mắt tạm thời mất đi tiêu cự.
“Giết!”, hô lên một tiếng, tàn kiếm Tử Thần trong tay Dương Hạo bỗng ngưng tụ thành sức mạnh kiếm đạo, thân kiếm có xu hướng hoàn hảo.
Trên mũi kiếm sắc bén chứa sức mạnh kiếm đạo khủng khiếp, trong tích tắc đã đâm vào người chiến tướng Hắc Giáp mất đi kháng cự, kiếm đâm vào cơ thể, âm thanh lọt vào tai hắn có vẻ tuyệt diệu.
“Phụt!”, “Rắc!”
Âm thanh đầu tiên là tiếng kiếm đâm vào ngực, tiếp theo là tiếng trái tim bị vỡ tan. Cơ thể chiến tướng Hắc Giáp đứng thẳng tắp, ánh mắt không hề có tiêu cự.
“Rầm!”, cơ thể cao lớn ngã nhào xuống đất, Dương Hạo rút kiếm ra khỏi ngực hắn, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ Ưng Tử Xuyên.
“Tử Xuyên, chuẩn bị giết hắn”, y hét lên với Ưng Tử Xuyên, sau đó tâm thần ngũ tuyệt bùng phát, đòn tấn công tâm thần đáng sợ làm linh hồn của chiến tướng Hắc Giáp sụp đổ.
“Phụt!”, Ưng Tử Xuyên không hề do dự vươn tay ra đâm binh khí trong tay mình vào ngực chiến tướng Hắc Giáp.