Nếu Tiêu Trình Tử không có mặt, ông ta muốn làm gì cũng được, nhưng tát Tiêu Tâm ở trước mặt mọi người, sơn chủ núi Cổ La đương nhiên sẽ không khách khí. Đừng nói Tiêu Tâm là cháu trai ông ta, cho dù là đệ tử bình thường, cái tát cả Cổ Hàn Y còn có nghĩa tát cả vào thể diện của núi Cổ La.
Sau chuyện này, cả điện Thiên Nhất và núi Cổ La đều giữ thái độ kiềm chế, nhưng đôi bên lại âm thầm đấu đá nhiều hơn. Rõ ràng, cái tát của Cổ Hàn Y đã đẩy mối quan hệ vốn không tốt đẹp giữa hai bên lên đỉnh cực điểm, điều này khiến Cổ Hàn Y nhận nhiều nghi vấn.
Tư Mã Băng đương nhiên không muốn Cổ Hàn Y xin lỗi núi Cổ La, nhưng ông ta cũng cảm thấy thái độ của Cổ Hàn Y không thích hợp. Mà lần này Tiêu Tâm xuất hiện rõ ràng là chặn đường bọn họ, nếu xảy ra xung đột thì sẽ dẫn đến một cuộc chiến lớn. Bây giờ điện Thiên Nhất vẫn chưa gia nhập Phong Thành, ai biết được Phong Thành có thái độ như thế nào.
Danh tiếng của Phong Đế không tốt lắm, Tư Mã Băng tin rằng nếu điện Thiên Nhất và núi Cổ La xảy ra xung đột, thái độ của Phong Thành sẽ rất mập mờ.
Phong Đế đã từng chiêu mộ điện Thiên Nhất nhưng lúc đó bị Cổ Hàn Y từ chối, lúc này lại muốn chủ động dựa dẫm, với sự giao xảo của Phong Đế rất có thể sẽ không tin tưởng hoàn toàn.
Thậm chí sau khi điện Thiên Nhất và núi Cổ La xảy ra xung đột sẽ không giúp đỡ nhau nữa, đến khi hai bên đều thất bại và tổn thất thì lại đột nhiên thu dọn tàn cục trở thành ngư ông đắc lợi.
Với sự hèn hạ và không biết xấu hổ của Phong Đế, khả năng này rất có thể xảy ra nên Tư Mã Băng không muốn thấy điện Thiên Nhất và núi Cổ La xảy ra xung đột.
Ban đầu khi ông ta gặp Tiêu Tâm quả thật không muốn đích thân xuất mã, mặc dù Tiêu Tâm là chưởng giáo tương lai của núi Cổ La nhưng đó cũng chỉ là khả năng thôi chứ không phải tin tức đã công bố với bên ngoài. Nếu đã tuyên bố Tiêu Tâm là chưởng giáo đứng đầu của núi Cổ La trong tương lai thì thân phận của hai người có thể tương đương nhau.
Nhưng bây giờ Tiêu Tâm chỉ có thể đại diện là một đệ tử quan trọng của núi Cổ La thôi, vậy thì mình ra ngoài gặp hắn không ổn lắm.
Ông ta nhìn Văn Tĩnh cảm thấy thân phận của Văn Tĩnh thích hợp hơn, Văn Tĩnh cũng là đệ tử quan trọng của điện Thiên Nhất, còn đều là người trẻ tuổi, trước đó từng gặp nhau nên là người thích hợp nhất.
Không ngờ ông ta đã bỏ qua tâm tư báo thù của Văn Tĩnh, dám làm trái lời dặn, mặc dù ngoài mặt Tư Mã Băng không quở trách gì nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Văn Tĩnh bất mãn nói: “Cũng là do thái độ của Tiêu Tâm quá mức kiêu ngạo nên đệ tử mới không kiềm chế được, mong Nhị trưởng lão thứ tội”.
Tư Mã Băng và và Nhân Lão Thành Tinh vừa nghe đã biết tên nhóc này không phục, nhưng ông ta vẫn khoan dung mỉm cười, thầm nghĩ tên nhóc này phải rèn giũa thêm, kém xa Văn Thương quá.
Con người Văn Thương dù có ghét đối phương đến thế nào cũng giấu kín suy nghĩ của mình trong lòng, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ thật của hắn, thậm chí còn sẽ vui vẻ nói chuyện với người hắn ghét, đến lúc sẽ đột nhiên ra tay để đối phương không kịp phòng bị.
Đây chính là Văn Thương, cũng là nguyên nhân tại sao hắn có thể được Cổ Hàn Y khen ngợi nhiều thế, người như vậy mới đáng sợ nhất, cho dù bị hắn giết chết, lúc sắp chết cũng không thể giải thích được sao mình lại chết.
Văn Thương cũng là người kiêu ngạo nhưng không thể hiện ra mặt, mà Văn Tĩnh lại kém hơn huynh trưởng của mình, quá bốc đồng, cần phải rèn giũa thêm, tốt nhất có thể chịu thiệt thòi vài lần thì hắn mới biết thế giới rất rộng lớn, điện Thiên Nhất không phải là nơi có thể một tay che trời.