“Là người băng khổng lồ”, Thôi Tử Ngọc ngẩng đầu lên, trong mắt loé lên vẻ nghiêm trọng.
“Nghe thế trận này thì có lẽ không chỉ có người băng khổng lồ”, Khâu Vĩ đứng bên cạnh bổ sung thêm một câu.
Khác với sự nghiêm trọng của hai người, Dương Hạo ngược lại còn thấy hơi phấn khích, y nói: “Chi bằng tiến lên xem xem”.
“Không cần. Mục đích của chúng ta không phải nơi đó. Đi rồi có thể còn gặp phải rắc rối”, Thôi Tử Ngọc liếc nhìn y, sau đó quay người đi về một hướng khác.
Dương Hạo bật cười, cũng chẳng đôi co.
Tốc độ của ba người dần nhanh hơn, có điều bên trong núi băng rộng lớn, bọn họ dường như chỉ là ba con kiến bé nhỏ mà thôi. Dù tốc độ của nhanh hơn thì cũng chẳng thể đi tới điểm đích ngay lập tức.
“Trung tâm của núi băng có một cái hồ bạc băng tuyết, cỏ Cửu Diệp Băng Lăng mà chúng ta muốn tìm mọc ở ngay trung tâm của hồ bạc đó…”, Thôi Tử Ngọc giảng giải không ít cho Dương Hạo nghe suốt chặng đường đi.
Lại mấy ngày trôi qua, ba người tránh được một số dải đất nguy hiểm, cuối cùng cũng đi tới được đỉnh núi băng. Ở trước mặt bọn họ là một mặt hồ màu bạc phải rộng tới cả trăm dặm.
Đứng ở nơi này, Dương Hạo đột nhiên cảm nhận được từng luồng linh khí trời đất vô cùng mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể mình. Nguồn gốc của số linh khí trời đất này chính là hồ bạc trước mặt.
“Hồ bạc này không phải đều là linh dịch đấy chứ?”, Dương Hạo không kiềm chế được mà líu cả lưỡi, nếu như chuyển cả cái hồ bạc này về Thiên Thành, y dám bảo đảm Thiên Thành có thể thu phục thêm được một tốp đệ tử mới, hơn nữa trong vòng một năm còn khiến cho bọn họ thăng cấp lên cảnh giới Tử Phủ.
Còn về Linh Kiếp thì phải ngộ đạo. Linh dịch bên trong hồ bạc này không thể giúp cho bọn họ ngộ đạo. Vậy nên tới được cảnh giới Tử Phủ đã là cực hạn rồi.
“Cỏ Cửu Diệp Băng Lăng!”, tiếng kinh hô phát ra từ trong miệng Thôi Tử Ngọc.
Dương Hạo nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía trung tâm hồ, đột nhiên phát hiện ra một đám linh thảo óng ánh long lanh đang đung đưa trong gió.
“Nhiều thật đấy!”, y mở to hai mắt, trong lòng chấn động không thôi.
Cỏ Cửu Diệp Băng Lăng ít nhất có hơn mấy ngàn ngọn, Dương Hạo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ước gì có thể lập tức cất hết mấy trân bảo quý này vào trong chiếc nhẫn không gian của mình.
“Đúng thế”, đúng lúc này y chú ý đến trung tâm của mấy ngàn ngọn cỏ Cửu Diệp Băng Lăng, nơi đó có một ngọn cỏ phát ra ánh sáng màu tím đang đung đưa đón gió.
“Mười lá cỏ Băng Lăng Vương”, Thôi Tử Ngọc che miệng ngạc nhiên thốt lên, ánh mắt lóe lên tia động lòng, một ngọn cỏ Băng Lăng Vương bằng với mấy mươi ngàn cỏ Băng Lăng bình thường.
“Phụt!”, ngay lúc Thôi Tử Ngọc thảng thốt, gỡ bỏ hoàn toàn phòng bị thì một âm thanh khẽ khàng vang lên, đầu cô ta bị một lực hắc ám mạnh mẽ đánh tan.
“Rầm!”, cả người cô ta ngã xuống đất, đầu Thôi Tử Ngọc đã bị đánh vỡ tan tành, trong ánh mắt còn toát lên vẻ tức giận và căm thù.