“Hai thuộc hạ của ta Tam Mục và Bát Túc đã tới đó lấy cỏ Băng Lăng Vương, đây là thứ cần thiết để cứu sư thúc Nghiệp Đế của ta, nếu không vấn đề hồi phục của sư thúc ta sẽ có chút vấn đề, nhưng bây giờ bọn họ vẫn chưa quay lại”, Dương Hạo đánh giá sắc mặt của Thừa Phong nói: “Nếu đã biết nguy hiểm thì còn muốn đi không?”
Thừa Phong cười nói: “Nếu đã là nơi thiếu chủ muốn đi, sao ta lại có thể không đi được? Nếu không ta nên giải thích với lão chủ nhân thế nào đây?”
Dương Hạo bật cười: “Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi vậy thì ta cũng không cản ngươi. Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.
Dương Hạo bỏ chiến hạm Trấn Linh ra, nó chỉ có kích thước hai mét, tuy nhiên bây giờ Tiểu Hải không ở trong đó, Tiểu Hải đã được Dương Hạo cử tới nhà họ Dương ở Phiêu Tuyết Vương Thành rồi, để nó ở đấy cùng Dương Cuồng Nhân bảo vệ nhà họ Dương.
Tiểu Hải không ở đây, tác dụng của chiến hạm Trấn Linh sẽ bị giảm xuống một bậc, tuy nhiên dưới sự điều khiển của Dương Hạo, tốc độ vẫn không bị chậm đi, vì vậy y không hề có ý định tới Phiêu Tuyết Vương Thành nữa.
Hai người vừa lên chiến hạm, còn chưa kịp khởi động liền nghe thấy một tiếng thở hổn hển hét lên: “Dương đại ca, Dương sư huynh, đợi ta với, đưa ta theo với!”
Hình như là một đồng tử, không cần hỏi Dương Hạo cũng biết là ai rồi. Y không khỏi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Hạo Nhất đang chạy tới.
“Cũng may là không muộn, khiến ta lo muốn chết”, Hạo Nhất khó khan lắm mới trèo được lên chiến hạm, cười hi hi nói với Dương Hạo: “Dương đại ca, huynh muốn đi đâu, sao lại quên ta chứ?”
Dương Hạo kinh ngạc nói: “Hạo Nhất, đệ không theo tiền bối Ma Y tu luyện cho tốt, chạy tới chỗ ta làm gì?”
“Dương sư huynh, xem huynh nói kìa, không thể cứ tu luyện mãi được. Ta cảm thấy đi cùng huynh rất vui chứ ở bên cạnh sư phụ mãi chán lắm, đúng lúc lần này huynh ra ngoài, thế thì dắt ta đi cùng với đi”, Hạo Nhất thản nhiên nói.
Dương Hạo trừng mắt nói: “Xem ra đệ chưa được sư phụ cho phép đúng không? Còn không mau quay về cho ta, nếu như sư phụ đệ biết còn tưởng ta bắt cóc đệ, nhất định sẽ tính sổ với ta”.
“Ai nói thế, khi ta ra đây đã nói với sư phụ rồi. Nếu không huynh nghĩ xem ta mới tu hành được bao lâu chứ, ra ngoài làm sao có thể qua mắt được sư phụ”, Hạo Nhất cười hi hi nói.
Câu này đã khiến Dương Hạo thức tỉnh, ông lão Ma Y là sự tồn tại như thế nào chứ. Hạo Nhất là đồ đệ yêu quý của ông ấy, muốn qua mặt được ông ấy đương nhiên không hề dễ dàng, e là Hạo Nhất còn chưa kịp làm gì thì ông ấy đã biết rồi.
Có vẻ như ông lão Ma Y đã thực sự bảo Hạo Nhất tới chỗ y, nhưng vì sao ông ấy lại làm như vậy? Dương Hạo tin rằng ông lão Ma Y nhất định là có dụng ý của riêng mình.
“Nếu sư phụ của đệ đã đồng ý, vậy thì đệ có thể đi theo bọn ta, nhưng có một điều kiện”, Dương Hạo nói với Hạo Nhất.
“Điều kiện? Đừng nói là một cái, cho dù mười tám cái cũng không thành vấn đề, Dương đại ca cứ việc nói đi”, Hạo Nhất không quan tâm nói.