Một ngày sau, chất lỏng trong U Lôi Trì đã giảm đi một nửa. Mà lúc này, tốc độ hấp thụ của Dương Hạo ngày càng nhanh. Cơ thể y như một cái hố không đáy, càng hấp thụ càng điên cuồng.
“Lôi điện đại đạo, thành!”, đột nhiên, cơ thể của y tỏa ra lôi điện kinh người. Ánh bạc bao quanh, hai mắt mở to, hai đạo lôi điện từ trong mắt bắn ra, phát ra tiếng đùng đoàng.
Trên mặt Dương Hạo lộ ra vẻ vui mừng, y muốn hét lên vài tiếng, nhìn Tiêu Tâm bên cạnh, y lại cố nhịn để không làm phiền hắn.
Sau khi cảm nhận được lôi điện đại đạo trong cơ thể, y phát hiện đại đạo chi lực này rất phù hợp với những đại đạo chi lực khác của mình. Trước đây, kiếm chi đại đạo là mạnh nhất, tiếp theo đến ma chi đạo pháp, cuối cùng là phong chi đạo pháp.
Trong ba loại đạo, chỉ có kiếm là đạt tới tầng cấp đại đạo, còn ma và phong đều ở cấp đạo pháp.
Nhưng hiện tại, sức mạnh của lôi điện đại đạo đã vượt qua ma chi đạo pháp và phong chi đạo pháp, ngồi vững vàng ở vị trí thứ hai. Không cần dung hợp, lôi điện địa đạo cũng có uy lực lớn mạnh.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc hợp đạo, trước tiên phải tìm được U Lôi Châu đã. Có được nó thì sẽ thích hợp hơn”, Dương Hạo thầm nói, đè nén ý muốn lập tức hợp đạo.
Y cảm thấy cơ hội hợp đạo lần này của mình là khoảng sáu phần, tức là có bốn phần sẽ thất bại mà chết.
Tỉ lệ sáu phần quá nhỏ, y không muốn mạo hiểm lớn như vậy, ít nhất phải nắm chắc tám phần thì y mới lựa chọn hợp đạo.
“Tiểu tử, mau tiến vào U Lôi Trì đi, ta cảm nhận được sự tồn tại của hàng chục viên U Lôi Châu”, giọng nói của linh hồn kiếm vang lên bên tai.
Y vô cùng vui mừng, linh hồn kiếm như đi guốc trong bụng y, nghĩ cái gì liền tới cái đó.
Y nhanh chóng tiến vào U Lôi Trì. Hai mắt bắn ra tia chớp, quét quanh U Lôi Trì.
“Tìm được rồi!”, chỉ cần liếc mắt, y đã phát hiện ra một một viên ngọc màu đen đang tỏa ra khí tức đáng sợ dưới đáy U Lôi Trì.
“Vụt!”, lúc cầm hạt ngọc trong tay, y đột nhiên cảm thấy lôi điện đại đạo trong cơ thể bắt đầu cuộn trào, như muốn dung nhập vào viên ngọc kia.
“Quay lại!”, y hét lớn, khống chế sức mạnh của lôi điện đại đạo, sau đó đặt viên U Lôi Châu kia vào nhẫn không gian của mình.
“Vù!”, lúc y nắm lấy U Lôi Châu, trong hang tối, một con Lôi Long đang bay lập tức biến mất.
“Vù!”
Trong thời gian ngắn ngủi, Lôi Long trên trời đã nhanh chóng tiêu tan, lúc Lôi Long khổng lồ dài trăm mét biến mất, Dương Hạo mới ra khỏi U Lôi Trì.
“Sáu mươi mốt viên U Lôi Châu. Lần này là một khoản thu hoạch khá lớn”, Dương Hạo cố gắng nhịn cười, trong lòng vô cùng vui mừng.
Giọng nói của linh hồn kiếm lại vang lên: “Tiểu tử này phải mất một thời gian nữa mới có thể ổn định lôi điện chi đạo, mà ta cũng phải hấp thu thêm một khoảng thời gian. Tiểu tử, ngươi không cần ở lại đây, mau đi lên đi”.
“Đi lên?”, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn đỉnh sơn động cao trăm thước, nói: “Ta lên kiểu gì chứ! Trong không gian này, ta không thể bay lên được”.
“Chiến hạm Trấn Linh”, linh hồn kiếm nói
Dương Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta vốn định dùng nó làm đòn sát thủ. Ngươi lại cứ ép ta dùng nó, nếu gặp phải phiền phức gì, ngươi tự giải quyết đi”.
“Đã vậy thì tùy ngươi”, linh hồn kiếm lạnh lùng nói, không thèm để ý đến y nữa.