Đồng thời cảnh giới của Lãnh Lăng, Du Huyền và Ngưu Đằng cũng bắt đầu vững vàng hơn, nhà họ Dương cũng có thêm vài cảnh giới Thiên Quân.
Hai năm thoáng chốc trôi qua, hai năm sau Dương Hạo tạm biệt mọi người rời khỏi sân nhà họ Dương, y vừa động đậy đã lên đến giữa không trung.
Lúc này Dương Hoắc đã ở trên đó đợi y, ngoài lão ta thì các Thiên Quân của bộ tộc Dương Thị đã gần như tập trung đầy đủ, ngoài lão tổ Dương Triển.
“Các ngươi đến để tiễn ta đi à?”, Dương Hạo mỉm cười, không hề có cảm giác căng thẳng lo sợ gì. Y đã từng gặp khá nhiều sóng gió, cho dù phải đối mặt với sự kiện lớn cũng tự nhiên không có áp lực.
“Dương Hạo, sự kiện lần này không hề đơn giản, thiên tài trong Đế Thành cực kỳ nhiều, kẻ giết được Thiên Quân như ngươi cũng tầng tầng lớp lớp. Phiêu Tuyết thành chỉ giống như một ngọn nến nhỏ bé ở trước mặt Đế Thành”, Dương Hoắc nhắc nhở.
Dương Hạo gật đầu cười: “Không đơn giản càng tốt, nếu đối thủ yếu quá thì không phải chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao?”
“Ha ha, Dương Hạo nói không sai, mấy tên chuyên tìm kẻ yếu hơn để bắt nạt đúng là chẳng thú vị gì cả. Chỉ có chiến thắng đối thủ mạnh hơn mình mới có cảm giác thành tựu”, Dương Cuồng Nhân bật cười nói.
“Đây là một số thông tin về Đế Thành, đến đó bản thân ngươi phải cẩn thận”, Dương Hoắc lại dặn dò, sau đó một luồng sáng màu xám bắn ra từ trán rồi nhập vào trán Dương Hạo.
Nhắm mắt lại, Dương Hạo nhanh chóng dung hợp lượng thông tin bao hàm trong sức mạnh linh hồn đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Đế Thành quả thật mạnh hơn thành Phiêu Tuyết rất nhiều, Thiên Quân, Đại Đế, rất nhiều cường giả đều chiếm giữ Đế Thành, cảnh giới Linh Kiếp và kẻ giết được Thiên Quân vô số kể.
“Dương Liêu đâu?”, quay đầu lại, Dương Hoắc nhìn Dương Quan phía sau mình nói: “Chẳng lẽ tên này đã xuất phát rồi sao?”
Nói rồi lão ta nhìn Dương Hạo, cười khổ nói: “Cũng tốt, để nó bị dạy dỗ một chút, chỉ mong nó có thể sớm tỉnh ngộ”.
“Nên đi rồi!”, Dương Hạo nhìn mọi người, sau đó tầm nhìn dời xuống bên dưới, người nhà họ Dương ai nấy cũng đều mỉm cười nhìn y.
“Bảo trọng!”, lời nói có trọng lượng này bật ra, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy hy vọng, nước mắt tích tụ trong vành mắt.
Tô Nhã dĩ nhiên không mong y đi, dù có đi cũng mong y có thể dẫn theo cô đi, chẳng qua lần này Dương Hạo chắc chắn sẽ không để người nhà họ Dương mạo hiểm.
Trong bộ tộc Dương Thị, họ vẫn có thể yên tâm tu luyện, nhưng một khi đi theo mình ra ngoài thì có lẽ sẽ phải trải qua rất nhiều nguy hiểm đến tính mạng.
“Ở lại đây đợi ta quay về”, truyền âm câu nói này vang lên bên tai Tô Nhã, bóng dáng Dương Hạo biết mất trong không trung, thoáng chốc đã đi xa mấy chục dặm.