Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Mười chín?”, Lãnh Lăng nhẹ giọng nói: “Ta hai mươi, theo lời ngươi nói vậy thì thiên phú của ta lẽ nào cũng không bằng ngươi sao?”  

 

“Hả? Ngươi hai mươi? Ta thấy chẳng giống chút nào, nhà ngươi đến râu còn chẳng có”, Ngưu Đằng trợn mắt, sau đó sờ vào bộ râu quai nón của mình.  

 

“Ha ha!”, Dương Hạo phá lên cười. Tên Ngưu Đằng này lại dựa vào râu để đánh giá tuổi tác. Nhìn sắc mặt u ám của Lãnh Lăng, cậu thực sự không nhịn được cười.

 

“Đừng có cười, dù sao ngươi nhỏ nhất”, Ngưu Đằng trợn mắt nhìn Dương Hạo, không hề khách khí nói: “Sau này ta sẽ là lão đại, hắn lão nhị, còn ngươi là lão tam nhỏ nhất”, cuối cùng tên này chỉ tay vào người Dương Hạo.  

 

“Vậy thì chưa chắc”, thu lại tiếng cười, Dương Hạo nói: “Năm nay ta hai mươi mốt, tuy nhiên về thiên phú có lẽ ta là người kém nhất. Các ngươi đều là cảnh giới Tử Phủ nguyên trì, còn ta chỉ là Tiên Thiên viên mãn thôi”.  

 

“Hai mươi mốt, không thể nào”, Ngưu Đằng không thể tin được.  

 

Về phần Lãnh Lăng, cậu ta liếc nhìn Dương Hạo, nói: “Tài năng của ngươi kém, vậy thì của ta là rác rưởi rồi. Cái gọi là tài năng này không phải là tu luyện đến cảnh giới nào, mà là nói thực lực của ngươi như thế nào”.  

 

“Với thực lực của ngươi hiện giờ, bản thân ta muốn thắng ngươi cũng rất khó. Tài năng như vậy có thể nói là rất rộng mở. Còn về tên họ Ngưu này, hắn cũng không thể sánh được với ngươi”.  

 

“Cái gì, cái gì! Ta không bằng hắn, nào, tới thử xem!”, Ngưu Đằng nghe xong câu này lập tức nổi giận, lôi ngay búa Chấn Thiên ra, muốn so tài với Dương Hạo một trận.  

 

“Không cần đánh, ta nhất định là không thắng nổi ngươi”, Dương Hạo xua tay, sau đó nói: “Nhưng có một điểm ta không lừa ngươi. Ta thực sự hai mươi mốt tuổi, nếu như ngươi dựa vào thực lực xếp hạng, có thể ngươi là lão đại, nhưng ngươi cứ đòi dựa theo tuổi tác, vậy thì đối với ngươi là một màn kịch buồn đấy”.  

 

Dương Hạo cười nói, sau đó trực tiếp chỉ định: “Bây giờ ta là lão đại, Lãnh Lăng lão nhị, ngươi là nhỏ nhất. Ngưu Đằng, từ nay về sau ngươi chính là lão tam”.  

 

“Không được, ông đây không phục”, Ngưu Đằng không phục nói.  

 

“Đồ tiểu nhân lật lọng”, Lãnh Lăng trầm giọng nói một câu, nhìn tên này bằng ánh mắt khinh thường.  

 

“Ngươi nói ai là tiểu nhân, lão tam thì lão tam, dù sao thực lực của ta mạnh hơn các ngươi là được”, Ngưu Đằng gầm lên một tiếng, tuy nhiên hai người Dương Hạo vẫn nghe thấy sự tức giận trong giọng điệu của tên này.  

 

“Được rồi, nếu đã vậy thì chúng ta tiếp tục đi lên đi! Phía trước không biết có nguy hiểm gì, những tu giả khác đều có thể xuất hiện bất cứ lúc nào”, là lão đại, Dương Hạo nói.  

 

Ba người đi về phía trước, tuy nhiên chỉ nửa tiếng sau, Dương Hạo đã muốn phát điên.  

 

“Này, lão đại, chúng ta nghĩ một cái tên cho liên minh của chúng ta đi, gọi là Cuồng Ngưu thế nào?”  

 

“Hay là Thiên Ngưu Chấn Địa?”  

 

“Ta cảm thấy Phi Ngưu Minh ổn hơn đấy, lão đại huynh thấy thế nào? Lão nhị, huynh cũng nói một ý tưởng đi, đừng lạnh như băng vậy, cứ như người chết ấy”.  

 

“Đúng rồi, hay gọi là đồng minh Tam Ngưu kết nghĩa đi. Cái này hay, ha ha, có họ Ngưu của ta trong đó, nhất định sẽ vang danh khắp chốn”.  



Thấy tên nói nói nhiều không chịu dừng, Dương Hạo xám xịt mặt mày. Cậu quay đầu nhìn cái tên cao hơn hai mét này, nói: “Từ nào cũng không thể tách rời họ Ngưu của ngươi, lẽ nào nói ba chúng ta là một đám súc sinh sao”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK