Khi Dương Hạo đến quảng trường, đúng lúc mà mấy trận đánh giá cuối cùng của đệ tử nội môn, chưa đầy thời gian một canh giờ, cuộc đánh giá của đệ tử nội môn đã hoàn toàn kết thúc.
Tiếp theo là cuộc đánh giá của đệ tử tinh anh, trên đài chiến đấu sẽ tự động lựa chọn đối thủ. Phong Thiên Không vung tay lên, ánh mắt quét qua bóng dáng của Dương Hạo trên quảng trường.
Ông ta híp mắt lại, một tia sát khí bắn ra. Dương Hạo và ba ông lão đã ép ong ta vào đường cùng. Lần này ông ta tuyệt đối sẽ không do dự nữa.
“Học viện Linh không, đến lúc thay đổi trời đất rồi”, trong lòng Phong Thiên Không thầm nói.
Sau đó ông ta liếc nhìn một thanh niên phía sau, nói: “Văn Khâm, đợi lát nữa trò xuống, giết chết Dương Hạo cho ta. Sư đệ Du Phi của trò chết dưới tay hắn”.
“Rõ, thưa Sư tôn”, Văn Khâm gật đầu, nhìn Dương Hạo, nói: “Không chỉ sư đệ Du Phi, mối thù của biểu đệ Tông Lâm, con cũng nhất định phải báo”.
Trên người hắn tỏa ra một luồng ánh sáng vàng mạnh mẽ, tu vi của Văn Khâm đã tới bước thứ ba của cảnh giới Kim Linh chứ không phải chỉ là bước thứ nhất ôn khí như lời đồn bên ngoài.
“Soạt!”, đánh giá các đệ tử tinh anh bắt đầu, hàng chục nhân vật lập tức được chọn, sau đó tới đài chiến, chuẩn bị đánh giá.
“Bùm!”, linh lực bay vút tận trời, đánh giá các đệ tử tinh anh đương nhiên kịch liệt hơn so với đệ tử nội môn nhiều, ánh sáng bắn ra khắp nơi, mùi máu cũng vô cùng nồng đậm.
Lựa chọn khiêu chiến trên khán đài xem ra rất hợp lý, nói chung hai người được chọn đều là cảnh giới giống nhau, nếu một người là cảnh giới Ngân Linh bước một vậy thì đối thủ cũng sẽ tuyệt đối không vượt qua mức này.
Dưới khán đài là huynh đệ tỷ muội, trên khán đài liền biến thành kẻ thù. Các cặp đệ tử đều chiến đấu quyết liệt, không ai vì tình xưa nghĩa cũ mà nương tay với ai cả.
Đánh giá này là về thứ hạng, mà thứ hạng có liên quan đến việc nhận được bao nhiêu tài nguyên tu luyện. Mỗi người đều hi vọng bản thân có thể lấy được thật nhiều tài nguyên, vì vậy đương nhiên sẽ cố gắng hết sức thể hiện.
Trong thời gian một giờ, hơn 400 đệ tử tinh anh cảnh giới Ngân Linh đã chiến đấu với nhau. Đa số đều thành công đánh bại đối thủ, số còn lại thất bại lùi xuống. Mặc dù nói rằng toàn lực chém giết, tuy nhiên về cơ bản vẫn để lại chút đường lui cho đối thủ, không đuổi cùng giết tận.
“Vút!”, cơ thể khẽ động, lệnh Yêu Ma trên người nảy sinh cảm ứng, sau đó cơ thể của Dương Hạo không tự chủ được bị dẫn tới một trận pháp đài.
“Cảnh giới Kim Linh, bắt đầu rồi”, trong lòng cậu khẽ động, cuối cùng cũng đến lượt cậu ra trận. Trận chiến này, cậu đã đợi rất lâu rồi, có thể là từ lúc vừa bước vào học viện Linh Không, cậu đã đợi một trận chiến vang danh cả học viện.
“Soạt!”, vừa mới đứng trên chiến đài, phía đối diện của cậu đã xuất hiện một bóng người. Ngẩng đầu lên nhìn, là một thanh niên bước thứ ba của cảnh giới Ngân Linh.
Đối phương bắt gặp ánh mắt cậu, lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó khẽ nhếch khóe miệng, trầm giọng nói: “Ta sẽ giết ngươi ở đây”.
Hai mắt nhắm người, Dương Hạo nói: “Ngươi là ai? Giữa chúng ta có thù à?”
“Ngươi nói xem? Ta là đệ tử của đại trưởng lão Phong Thiên Không, Du Phi là sư đệ của ta, Tông Lâm là biểu đệ của ta”, Văn Khâm cười lạnh nói.
Dương Hạo gật đầu nói: “Vậy ta hiể rồi, giữa chúng ta có thù”.
“Đúng là có thù, vì vậy ta phải giết ngươi”, Văn Khâm cười khẩy nói, sau đó trên người dâng lên một luồng khí tức mãnh liệt, khí thế lập tức trào về phía Dương Hạo.