“A!”…người nhà của Dương Hạo, từng người từng người bị giết chết, bao gồm cả lão gia ở bên trong, người của đệ phủ đã bị một đám Thiên Quân giết chết sạch.
Bị giết không chỉ có phân chi nhà họ Dương ở thành Thanh Viễn mà còn là tất cả phân chi của nhà họ Dương. Bên trong đất tổ nhà họ Dương ở Phiêu Tuyết Vương Thành này, tất cả mọi người đều phải chịu những đòn chém giết vô tình.
Dù là Thiên Quân mạnh như Dương Tiêu cũng bị bốn cường giả Thiên Quân vây giết. Từng cao thủ cứ thế bỏ mạng.
Thời gian trôi đi, cuộc đồ sát này diễn ra trong thời gian một ngày trời, người của cả phủ đệ nhà họ Dương đều bị giết chết sạch.
Xích Hiệt ẩn hiện trong hư không, nhìn Dương Triển và Dương Hoắc trước mặt cùng với một nụ cười u ám.
Phía sau lưng lão ta có tới mấy chục Thiên Quân, ai nấy đều có tu vi Thiên Quân nhị trọng trở lên. Trong số đó có hai người là Thiên Quân cấp cao.
“Dương Triển, lần trước có Thích Chiết Vũ giúp ông, xem lần này có ai có thể cứu nhà họ Dương của ông được hay không”, Xích Hiệt mỉm cười thâm hiểm.
Dương Triển tỏ ra hung tợn, Dương Hoắc phía sau lưng cũng như vậy. Hai người bọn họ sống tới hiện tại không phải do Xích Hiệt không muốn giết mà là lão ta cố ý để cho bọn họ tận mắt trông thấy cảnh tượng thảm kịch của nhà họ Dương.
Ở trước mặt bọn họ, bên trong phủ đệ nhà họ Dương máu chảy thành sông, cả nhà họ Dương, hàng chục nghìn người đều bị giết chết.
Ngay cả mấy Thiên Quân như Dương Tiêu cũng bị đám người phía sau lưng Xích Hiệt vây giết. Nhà họ Dương giờ chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.
“Xích Hiệt, ngươi sẽ phải trả giá cho tội ác mà ngươi gây ra ngày hôm nay”, Dương Triển nghiến răng nói.
“Trả giá?”, Xích Hiệt khinh thường cười nói: “Ta chỉ biết nhà họ Dương mấy người kể từ ngày hôm nay sẽ bắt đầu bị xoá tên khỏi Phiêu Tuyết Vương Thành. Không chỉ có vậy, Dương Triển ông cũng phải chết”.
“Dương Hoắc, sau khi ta ra tay, ngươi lập tức rời khỏi nơi này. Có thể sống được một người thì hay một người, phải nói cho Dương Cuồng Nhân và Dương Hạo biết cần phải phục thù”, Dương Triển nói.
“Ta biết rồi”, Dương Hoắc ánh mắt ửng đỏ, nặng nề gật đầu.
“Giết bọn chúng cho ta!”, Xích Hiệt lên tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc. Đám Thiên Quân sau lưng lão ta nhanh chóng ra tay, bao vây chặt lấy Dương Triển và Dương Hoắc.
“Đi đi!”, Dương Triển gầm lên một tiếng, lực đại đạo trên người cứ thế bộc phát ra, công kích về phía mấy Thiên Quân đang tiến lại gần mình.
“Ầm!”, những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, dưới sự bao vây công kích của mấy Thiên Quân cấp cao và cấp trung, Dương Triển gần như đã bị trọng thương chỉ trong nháy mắt.