Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Đúng là chủ nhân, đúng là chủ nhân rồi!”, Lão Ma đột nhiên quỳ xuống trước tượng, nghẹn ngào hét lên một tiếng, vô cùng kích động.  

             "Haha! Ta biết chủ nhân tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như thế mà. Đám ma nô chúng ta còn chưa chết, thì chắc chắn chủ nhân vẫn còn sống. Ông ấy đang phục hồi ở một nơi bí ẩn nào đó, chờ ngày thống trị thế giới một lần nữa”, Lão Ma khóc không thành tiếng.  

             Dương Hạo ngơ ngác nhìn Lão Ma, cậu không ngờ Lão Ma truyền dạy cho mình phương pháp tu luyện ma đạo, thật ra lại được truyền lại từ Thiên Quân này.  

             Huyết mạch tiến hóa ma tộc, không ai hiểu rõ sức mạnh ghê gớm của nó hơn cậu. Vốn dĩ còn tưởng rằng phương pháp tu luyện này là của Lão Ma, nhưng không ngờ, là Lão Ma được Thiên Quân này truyền lại.  

             "Cậu không cần phải nhìn ta như vậy. Huyết mạch của cậu là tiềm lực của chính cậu, ta chỉ là truyền lại vạn thế ma khí quyết cho cậu thôi. Chủ nhân từng nói huyết mạch thức tỉnh và tiến hóa chính là chí tôn của ma đạo, cậu giống như ngài ấy, đều có tiềm năng như vậy, sở dĩ ta không nói cho cậu biết trước là vì sợ cậu quá tham vọng mà chết sớm", Lão Ma vừa nói xong, bóng dáng từ từ biến mất trước mặt Dương Hạo .  

             Giọng nói của lão vang lên trong tâm trí Dương Hạo một cách yếu ớt: "Mỗi lần xuất hiện đều tốn rất nhiều sức lực của Lão Ma. Lần này lại phải say ngủ. Nhưng may mà Lão Ma cuối cùng cũng nhận được tin tức của chủ nhân".  

             Dương Hạo đợi cho đến khi giọng nói kia ngừng một lúc lâu mới từ từ định thần lại. Trong lòng cậu vẫn luôn cho rằng Lão Ma là vô song. Không ngờ “tuyệt thế ma tu” này lại là tùy tùng của Ma Quân Hoàng Tà.  

             Nhìn bức tượng của Hoàng Tà Thiên Quân một lần nữa, cậu đi về phía bức tượng cuối cùng. Thoạt nhìn, cậu đã thấy trên tay bức tượng có một thanh trường kiếm.  

             Trụ kiếm dài toát ra vẻ góc cạnh đáng sợ. Cậu chỉ liếc nhìn nó, đã cảm thấy ánh sáng trên thanh trường kiếm dường như muốn làm mù mắt cậu.  

             “Đây là khí tức của kiếm đạo, thật là một kiếm đạo mạnh mẽ!”, cậu không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn hàng chữ dưới chân.  

             "Huyết Hải Kiếm Quân, bạn tốt của bản đế. Tuy là kiếm quân, nhưng hắn đã đạt tới Thiên Đạo chi mạch hoàn chỉnh, đến thời điểm có thể trở thành đại đế. Tuy nói hắn là một kiếm quân, nhưng bản đế đã coi hắn là đại đế, xếp ngang hàng với mình".  

             "Khi Huyết Hải Kiếm Đạo xuất hiện, đến bản đế cũng phải thán phục. Về sức chiến đấu, có lẽ bản đế cũng không thể bì kịp hắn. Đáng tiếc, Niết Bàn Thiên Quân rốt cuộc không phải là đại đế, một khi linh hồn bị phá hủy, Huyết Hải sẽ chết. Trong trận chiến đó, Huyết Hải chỉ có một mình. Giết 3000 Thiên Quân dị tộc, xứng đáng là công thần số một bên cạnh ta".  

             "Bạn của đại đế, tiếc nuối lớn nhất trước khi chết chính là chưa từng tấn thăng lên đế, cũng không truyền thừa kiếm đạo. Haizz, tuy rằng để lại tượng này, nhưng ngàn vạn năm sau cũng chưa chắc đã có được truyền nhân".  

             Kiếm Đạo Thiên Quân xưng là kiếm quân. Khi Dương Hạo nhìn những đoạn chữ được khắc dưới chân kia, trong lòng chấn động như sóng thần ập tới.  

             "Chỉ có một mình mà có thể giết ba ngàn Thiên Quân. Chẳng trách Đại Đế lại nói rằng một khi Huyết Hải Kiếm Quân ra tay, ngay cả ngài ấy cũng sẽ kinh ngạc mà rút lui. Vị Huyết Hải Kiếm Quân này quả thật quá kinh người”, Dương Hạo trợn to mắt nói.  

             Sau đó, cậu nhìn lên khuôn mặt của tượng thần. Phong thái thanh tao và vô tư đó đã ngay lập tức in sâu vào lòng cậu.  

             Đôi mắt xuyên thấu ấy cũng xuyên thẳng vào tâm hồn cậu khiến cậu không khỏi run sợ.  

             “Huyết Hải Kiếm Quân, thật đáng sợ”, Dương Hạo kinh ngạc.  

             Sau đó cậu nhìn lại mấy pho tượng trước mặt, cuối cùng từ bỏ, ngay cả vị Thiên Quân tu luyện tâm lực kia cũng không khiến cậu động lòng giống như vị Kiếm Quân này.  

             Vấn đề duy nhất bây giờ là làm thế nào để có được truyền thừa chân chính. Ở đây, dường như không có bất kỳ gợi ý nào, và dường như không có cách nào để lấy được truyền thừa.  

             “Truyền thuyết sẽ không vô cớ mà sinh ra, ở đây nhất định phải có truyền thừa. Nhưng mà, làm sao mới có được truyền thừa đây?”, cậu không khỏi cúi đầu nói.  

          

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK