“Vút!”, lực kiếm chi đại đạo lập tức tấn công, như một cái gai đâm thẳng vào ngực phải của chiến sĩ Thanh Giáp. Đường kiếm đáng sợ đã hủy diệt mạng sống của hắn trong tích tắc.
“Bịch!”, chiến sĩ Thanh Giáp lập tức mất đi nhịp thở, ngã xuống đất.
Dương Hạo khẽ mỉm cười, y thật may mắn, bởi vì vừa vào đã nhìn thấy xác của chiến sĩ Thanh Giáp mà người trước đã giết chết, từ đó phán đoán ra nhược điểm của chúng.
Nếu như không hiểu biết đủ về chiến sĩ Thanh Giáp thì y đã không thể giết chúng dễ dàng như vậy được. Hoặc là dù bị giết nhưng cũng không đến mức tàn tạ quá.
“Grừ! Grừ!”, khi hai chiến sĩ Thanh Giáp nhìn thấy Dương Hạo giết chết đồng loại của mình, lập tức phát ra tiếng rống dữ dội.
Thân hình to lớn của chúng lao tới, hai tay không ngừng vồ vập, móng vuốt sắc bén tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Dương Hạo nhìn hai tên to lớn này, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, bóng người trong nháy mắt biến mất tại chỗ, sau đó vô số kiếm quang lóe lên, hai lực đại đạo hội tụ tại Tử Thần Kiếm lập tức xuyên qua cơ thể của hai chiến sĩ Thanh Giáp.
“Bụp! Bụp!”, cơ thể to lớn ngã xuống, trái tim bị tấn công, chiến sĩ Thanh Giáp lập tức bỏ mạng.
Dương Hạo thở phào nhẹ nhõm, trầm tư nói: "Xem ra mặc dù những chiến sĩ Thanh Giáp này ý chí chiến đấu rất cao, nhưng trí thông minh lại không cao lắm, nếu không, bọn chúng nhất định sẽ không dễ dàng bị ta dụ".
Nhanh chóng móc trái tim của ba chiến sĩ Thanh Giáp, Dương Hạo trong nháy mắt lao ra phía xa.
Ba ngày sau, trên một đỉnh núi ngập tràn màu xanh, một bóng người lao vào giữa ba chiến sĩ Thanh Giáp, và một luồng sáng màu tím lập tức bùng phát.
“Phập!”, những âm thanh liên tiếp phát ra, rồi ba thân ảnh ngã xuống đất.
Vẻ mặt Dương Hạo thoải mái, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn ba thi thể trên mặt đất, Tử Kiếm Thần khẽ động, móc hết trái tim của chúng ra.
Đương nhiên, những viên đá cứng cáp này đều đã bị nứt vỡ.
Trong ba ngày qua, Dương Hạo đã giết tám nhóm chiến sĩ Thanh Giáp. Mỗi lần xuất hiện đều là ba người, rõ ràng bọn chúng đều là phân ra nhóm ba người để đi săn.
Mục đích đi săn của bọn chúng là tiêu diệt những con người còn sống sót trên thế giới này.
Mặc dù Dương Hạo chưa từng nhìn thấy người sống, nhưng ba ngày qua y đã nhìn thấy rất nhiều xác chết và xương cốt, dựa vào cấu tạo của chúng thì chúng đều là người.
“Cũng không biết trên thế giới này còn tồn tại bao nhiêu người?”, trong lòng Dương Hạo thầm nói, bóng người nhanh chóng lao ra phía xa.
Trong một thung lũng cách y chưa đầy trăm dặm, y nhìn thấy ba chiến sĩ Thanh Giáp đang bao vây một thí quân giả.
“Vù!”, tốc độ nhanh như điện, trong nháy mắt đã xuyên qua mấy trăm dặm.
Y hiện tại đã hoàn toàn nắm vững Phong chi đại đạo. Vì cảm ngộ gió càng lúc càng mạnh, cho nên tốc độ của y cũng càng lúc càng nhanh.
“Bùm!”, một tiếng động lớn vang lên, một bóng người lao ra khỏi vòng vây của ba chiến sĩ Thanh Giáp.
Nhếch miệng, hai mắt lạnh lùng nhìn ba chiến sĩ Thanh Giáp, thanh niên đó tức giận nói: “Ba thứ súc sinh, đừng cho rằng ông đây không làm gì được các ngươi. Đợi đấy, không bao lâu sau, ông đây sẽ giết từng đứa một”.