Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Thật là một luồng năng lượng mạnh mẽ, đây là …”, sắc mặt hơi thay đổi, Dương Hạo nhanh chóng thu lại đòn công kích của mình, lui về phía sau thật xa.  

 

Nheo mắt liếc nhìn Hưu Dương đang cầm ngọc phù ở đằng xa, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu hòa thượng, sắc mặt còn ngưng trọng hơn trước.  

 

Cho dù là tiểu hòa thượng hay là Hưu Dương thân tàng bất lộ, bọn họ đều là cao thủ hàng đầu. Ở cảnh giới Linh Kiếp, bọn họ cũng có thể nói là vô địch.  

 

Cho dù kiếm đạo của bản thân rất mạnh và thực lực cũng đã đạt tới cảnh giới Linh Kiếp, thì việc giết cả hai người bọn họ cũng không phải là điều dễ dàng. Giết nhau thì cũng người chột thằng què.  

 

“Haha!”, ngay lúc Dương Hạo đang cau mày, tiểu hòa thượng cười to, giọng nói chói tai.  

 

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, hắn dừng tiếng cười, chắp tay niệm Phật rồi nói: "Người anh em Dương Hạo, tiểu hòa thượng đã mạo phạm rồi. Ta ở chỗ này nhận lỗi với huynh, hay là chúng ta dừng lại ở đây đi?"  

 

Vừa nói, vị tiểu hòa thượng vừa cúi đầu chào, với một phong thái khiêm tốn. Từng hành động của hắn đều lọt vào tầm mắt của Hưu Dương, người đằng sau cũng khẽ nhúc nhích.  

 

“Huynh đệ Dương Hạo, Hưu Dương cũng xin lỗi huynh”, nói xong, hắn ném ra một chiếc nhẫn không gian và nói: “Trong đây có 30.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm, coi như là món quà xin lỗi của ta”.  

 

"Haha! Tiểu hòa thượng đây cũng có 30.000 viên Thuần Dương Tinh hạ phẩm. Huynh đệ Dương Hạo, xin hãy vui lòng nhận lấy”, hòa thượng Tự Tại vung tay ném ra một chiếc nhẫn ánh vàng.  

 

Dương Hạo nhìn hành động của hai người, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt. Nếu không phải bản thân y có thực lực mạnh thì cũng chẳng có kết cục như này đâu.  

 

Đưa tay trực tiếp cầm lấy hai chiếc nhẫn không gian, lại tiếp tục nụ cười nhàn nhạt trước đó, y nói: "Nếu là như vậy, ta sẽ nhận hết”.  

 

Thu nhận 60.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm, ánh mắt đột nhiên đảo qua, trực tiếp lướt qua đám người Vi Yến Sơn, Từ Quỷ Mị, trong mắt hiện lên một tia lãnh đạm.  

 

“Tên này…”, vẻ mặt của Vi Yến Sơn thay đổi, khi nhìn thấy ánh mắt này, hắn liền hiểu ngay ý của Dương Hạo.  

 

“Vù!”, hắn phất tay đưa ra một chiếc nhẫn không gian, nói: “Ở đây có 13 nghìn viên Thuần Dương Tinh hạ phẩm. Tất cả đều là của ta cất giữ”.  

 

“Người anh em Dương Hạo, đây là 16000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm của ta, xin huynh hãy nhận lấy, rồi tha thứ cho ta”, Từ Quỷ Mị cũng ném ra một chiếc nhẫn không gian.  

 

“Người anh em Dương Hạo, ta có 12.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm ở đây, xin hãy nhận lấy, xin hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của ta”, Trì Võng Lượng cũng ném ra một chiếc nhẫn không gian.  

 

"Người anh em Dương Hạo, trong tay ta không có nhiều Thuần Dương Tinh hạ phẩm, chỉ có chừng 8 nghìn. Xin thứ lỗi”.  

 

"Dương Hạo sư huynh, đây là chín nghìn Thuần Dương Tinh hạ phẩm”.  

 

"Người anh em Dương Hạo!”, ...  

 

Sau Hưu Dương và hòa thượng Tự Tại, cả đám tu giả kia đều dâng Thuần Dương Tinh lên cho Dương Hạo để cầu xin sự tha thứ.  

 

Đúng là giơ tay không đánh vào mặt cười, huống hồ nếu thật sự muốn đánh nhau, có Hưu Dương với hòa thượng Tự Tại ở đây, bản thân y cũng không có lợi lắm. Dương Hạo trong lòng khẽ động, phất tay thu hết đống Thuần Dương Tinh đó.  



Sau khi tính toán cẩn thận, cộng hết đống Thuần Dương Tinh đó lại, đạt đến con số 160.000. Một con số khổng lồ như vậy, có lẽ chỉ những Thiên Quân mới có thể có được. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK