“Chạy! Chúng ta chạy, mau chạy thôi!”, cảnh giới Linh Kiếp bước bốn lên tiếng, cơ thể nhanh chóng chạy về phía sau.
“Đúng, mau chạy! Còn không chạy nữa thì sẽ chết đấy”, một người khác lên tiếng, đồng thời xoay người rời đi. Bọn chúng e là một tích tắc cũng không muốn ở lại đây nữa.
“Bụp!”, bóng người phía trước vừa bay đi chưa được một dặm, cơ thể của hắn lập tức nổ tung, sau đó hóa thành một trận mưa máu, ngay cả linh hồn đều hóa thành hư vô.
“A! Chủ nhân, tha mạng”, người phía sau lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó cơ thể cũng bất ngờ nổ tung, hóa thành một đống thịt vụn rơi xuống.
Chết rồi. Hai người bỏ chạy trước đều chết rồi. Bọn chúng từng lập lời thề, trong cơ thể khắc sâu một đạo cấm chế. Chỉ cần thần tâm của chủ nhân khẽ động, bọn chúng đều sẽ phải chết, hơn nữa còn hồn bay phách tán.
“Hừ!”, hừ lạnh một tiếng, sau đó một đạo ánh sáng cùng bóng đen bay từ xa tới gần, trong nháy máy từ vạn dặm đã tới gần chỗ đám người Dương Hạo.
Lạnh lùng quét mắt nhìn Dương Hạo, còn có năm người cảnh giới Linh Kiếp còn lại. Sự tức giận trong mắt Quân Vị Ương càng thêm dữ dội, sắc mặt gần như méo mó.
Từ sau khi trở thành Thiên Quân, ông ta đã nào phải chịu sự sỉ nhục như này bao giờ, không chỉ riêng con trai bị giết, đến cả những thuộc hạ tinh anh cũng gần như chết hết.
Sự mất máy này, đối với Quân Vị Ương mà nói không phải là không chịu đựng được. Nhưng ông ta đường đường là một Thiên Quân lại để một tên nhãi cảnh giới Linh Kiếp giết chết nhiều người như vậy. Mặt mũi quét đất, uy danh tổn hại. Điều này mới là quan trọng nhất.
Trong mắt Dương Hạo lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn Quân Vị Ương trước mặt, trong lòng trở nên nghiêm túc vô cùng. Thiên Quân, đó là một đạo hoàn chỉnh. Nhân vật như vậy khi tấn công, người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, y lại muốn thử, Thiên Quân này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
“Cuối cùng ông cũng đến rồi?”, thả lỏng nội tâm, Dương Hạo lập tức thay đổi trạng thái đến mức trống rỗng. Trong lòng không có sợ hãi, không có kiêng dè, chỉ có tâm thế bình thản nhất.
Đối với cường giả, không phải nói rằng ý chí chiến đấu của bản thân càng mạnh thì càng có thể nâng cao thực lực. Có lúc, duy trì tâm thái bình tĩnh nhất mới có thể nhìn thấu và nắm bắt được từng cơ hội.
“Ta tới thì ngươi phải chết”, Quân Vị Ương cũng bình tĩnh lại, vừa rồi ông ta cũng thấy được nhát kiếm của Dương Hạo. Không thể không nói, thanh niên này đã uy hiếp đến thực lực của ông ta.
Hơn nữa, vì sử dụng thuật tìm kiếm mà thực lực của ông ta chỉ còn khoảng 50% trạng thái đỉnh cao. Vì vậy, ông ta càng phải coi trọng đối phương hơn.
“Ra tay đi! Ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, thế nào gọi là Thiên Quân”, khẽ hất tay một cái, không gian xung quang lập tức dao động.
Cảm nhận được những dao động này, Dương Hạo hơi nhướng mày. Y có thể cảm nhận được vừa rồi, Quân Vị Ương đã phong tỏa không gian xung quanh. Ông ta rõ ràng đang muốn chặn hết đường thoát thân của y.
“Ha ha!”, cười khẽ một tiếng, y nói: “Ông yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không chiến mà lui. Nói thật lòng, khai chiến với Thiên Quân, nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn”.
Sự nhẹ nhõm của y khiến Quân Vị Ương càng lúc càng ngưng trọng. Một cảnh giới Linh Kiếp bước một, khi đối diện với một Thiên Quân lại có thể tỏ ra thoải mái như vậy. Không phải phía sau y ẩn giấu một thế lực rất mạnh thì bản thân y nhất định phải có thực lực vô cùng kinh người.