“Vị trí này là do lão tổ Lôi Vân Thiên Quân giành được. Chỉ có những tông môn sinh ra được Thiên Quân mới có thể giành được vị trí này. Sinh ra được một Thiên Quân, sẽ có thể phái ra một đệ tử, sinh ra hai Thiên Quân, sẽ có thể phái hai đệ tử, cứ thế tính lên”.
“Ngưỡng cửa này thật đáng sợ!”, sắc mặt Dương Hạo chợt thay đổi, như vậy có nghĩa là, những tu giả đi tới con đường Thiên Thành này nhất định sẽ là thiên tài tuyệt đỉnh.
“Quả thực rất đáng sợ!”, Hướng Ninh Phong gật đầu nói: “Tài năng của cậu cũng coi như là hơn người, nhưng ta dám khẳng định, nếu đặt cùng với đám người kia, cậu chưa chắc đã là người mạnh nhất”.
Dương Hạo gật đầu, cậu biết tu luyện không có thứ nhất tuyệt đối. Dù tài giỏi đến đâu thì cũng sẽ có người vượt qua mình.
“Thế nào? Đi hay không là tùy cậu”, Hướng Ninh Phong hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ vọng.
“Đi! Đương nhiên là đi rồi!”, Dương Hạo mỉm cười, trong lòng khơi dậy khí thế chiến đấu. Chỉ cần nổi trội giữa vô số thiên tài, thì cậu mới được coi là thiên tài mạnh hơn.
“Ba tháng sau, ta sẽ tới đón cậu”, Hướng Minh Phong gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tô Nhã do dự một hồi, mãi sau mới ngẩng đầu lên, nói với vẻ lo lắng: “Đệ phải cẩn thận đấy, nhớ kỹ, ta sẽ ở đây đợi đệ”.
“Ba tháng”, sau khi mọi người đi rồi, Dương Hạo khẽ nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác yên bình lúc này, trong ba tháng này cậu phải bế quan một lần, suy nghĩ xem rốt cuộc con đường của bản thân nên đi hướng nào.
“Ầm!”, nhưng có người lại không muốn để cậu yên tĩnh, một bóng người lao vào trong sân, khí tức dồi dào ập đến.
“Linh Kiếp”, sắc mặt thay đổi, Dương Hạo bỗng mở mắt ra, ánh mắt toát ra ý chí chiến đấu kinh người.
“Là ông ta?”, nhìn thấy người đến, Dương Hạo không khỏi run lên, sau đó nở nụ cười khá bình tĩnh, khí thế cả người được thu lại.
“Soạt!”, ánh mắt màu đen lướt qua, người kia như một luồng sáng lao đến trước mặt Dương Hạo.
Quần áo vốn dĩ sạch sẽ bỗng trở nên lộn xộn, gương mặt dị thường cũng méo mó, đôi mắt đầy tia máu, người này không ai khác chính là người canh cửa trong điện Tọa Thiên.
“Tên này, nói thật cho tôi nghe xem, rốt cuộc trong phương thuốc của đan Độ Kiếp đã bớt đi bước tiến hành và nguyên liệu gì?”, người kia túm lấy cổ áo Dương Hạo nhấc cả người cậu lên.
Dương Hạo cũng không giãy giụa để mặc cho tên này nhấc mình lên, cậu bình tĩnh nhìn tên gác cổng cả người nhếch nhác.
Nhìn bộ dạng này cậu không cần nghĩ cũng chắc chắn tên này đang luyện chế đan Độ Kiếp, hơn nữa còn khiến lò luyện bị nổ.
Nguyên liệu của đan Độ Kiếp đều là các thảo dược đỉnh cấp, có linh khí dồi dào, một khi nổ lò dù là tu giả cảnh giới Linh Kiếp cũng không dễ chịu gì.
“Xiu!”, một tiếng rít vang lên, trong sân xuất hiện một bóng người, môn chủ Hướng Ninh Phong quay lại.
Ông ta coi trọng Dương Hạo hơn bất kỳ thứ gì khác nên lúc này đã phân cho một linh hồn dò thám tình hình ở đây, sau khi tên ở điện Tọa Thiên này xuất hiện, ông ta đã cảm nhận được.