Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Không thể phủ nhận, thực lực của vị lão ca này là người mạnh nhất mà Dương Hạo từng gặp ngoại trừ Thiên Quân Môn. Thậm chí đến Môn Chủ của Thiên Quân Môn, Hướng Ninh Phong cảnh giới Linh Kiếp bước bốn cũng không thể bằng vị lão nhân này được.  

             Khí tức trên người lão nội liễm, đạo pháp tỏa ra khắp người, là trạng thái của cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao. Có thể chỉ cần một thời cơ, lão có thể trực tiếp leo lên cảnh giới Thiên Quân.  

             Kết giao với một vị có thể tu luyện thành Thiên Quân bất cứ lúc nào đối với Dương Hạo không có chút bất lợi nào. Huống chi, Đàm Khinh Tinh cũng rất tốt.  

             Trong cuộc nói chuyện trước đó, Dương Hạo cũng nghe về trải nghiệm tu luyện của lão.  

             Lão từng là một tán tu không tranh với đời, khoảng hơn hai mươi tuổi đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng cũng chính vào ngày lão đột phá cảnh giới này, tận mắt nhìn thấy từng người nhà của mình chết ngay trước mắt.  

             Từng khung cảnh đẫm máu khiến cho niềm vui và sự hưng phấn khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên của lão hoàn toàn biến mất. Ngược lại, một cảm giác như rơi xuống địa ngục xộc thẳng lên đầu.  

             Ngày đó, lão khí thế hầm hập. Ngày đó, lão như rơi xuống địa ngục. Cũng chính ngày đó, lão thề rằng sẽ đích thân giết chết kẻ thù của mình.  

             Vì vậy, lão liều mạng tu luyện, chỉ vì muốn sớm ngày đột phá cảnh giới cao hơn. Từ Tiên Thiên đến Tử Phủ, rồi lại từ Tử Phủ đến Linh Kiếp.  

             Không ngừng tu luyện, trải qua từng khó khăn, cuối cùng đã tới ngày lão đứng ở vị trí cao nhất ở dưới Thiên Quân. Mối thù gia đình của lão, trước mặt lão chanwgr qua chỉ là con kiến mà thôi.  

             Sau khi báo thù xong, Đàm Khinh Tinh liền cảm thấy toàn bộ tâm hồn đều trống rỗng. Tâm niệm khống chế cả cuộc đời lão đã hoàn thành, lão đột nhiên cảm thấy bản thân không còn gì để lưu luyến nữa.  

             Loại cảm giác trống rỗng này khiến cho nội tâm lão sinh ra một sự sợ hãi. Nhất thời không thể kiềm chế được bản thân rơi vào tâm ma.  

             Vừa đúng lúc, khi đó chi nhánh của điện Đan Khí nhìn trúng lão, sau đó một vị cao thủ cũng là cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao ra tay, kéo lão từ ranh giới nhập ma quay trở lại. Từ đó về sau, lão trở thành một vị trưởng lão của điện Đan Khí.  

             Với kinh nghiệm khắc khổ như vậy, nội tâm dường như chỉ thấy trống rỗng tan hoang. Nhưng cũng chính vì như vậy, đạo tâm của Đàm Khinh Tinh vô cùng mạnh mẽ, vượt xa những người cùng cảnh giới.  

             “Lão ca, trong thành Sơn Hải này dường như có rất nhiều cảnh giới Linh Kiếp đúng không!”, Dương Hạo đột nhiên có cảm ứng, sau đó hai mắt   

             Thông qua từng tầng vách tường, cậu dường nhu đã nhìn xuyên ra bên ngoài, lướt qua vài bóng hình, bảy người cảnh giới Linh Kiếp, mặc dù đều là cảnh giới Linh Kiếp bước một, nhưng cũng là cảnh giới Linh Kiếp.  

             Trong mắt của Tiên Thiên và Tử Phủ, Kinh Kiếp chính là đại diện cho thực lực vô biên.  

             “Là người của Đoạn Khải Phong thành Sơn Hải! Đám người nhà bọn chúng càng lúc càng quá quắt. Dám xúc phạm đến tận cả điện Đan Khí, đúng là muốn chết!”, trong mắt Đàm Khinh Tinh xẹt lên một tia sáng, sát khí bộc phát.  

             Điện Đan Khí là ngôi nhà thứ hai của lão, lão tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho kẻ nào dám động vào điện Đan Khí. Ai dám, giết không tha.  

             “Lão ca, cần gì ông phải ra tay”, Dương Hạo cười một tiếng, nói: “Hôm nay coi như là quà gặp mặt ta tặng ông. Hơn nữa quan hệ của ta và điện Đan Khí cũng rất tốt, không thể nhìn thấy lão ca gặp khó khăn mà không ra tay tương trợ được”.  

             Tôn chỉ của điện Đan Khí là đặt việc buôn bán lên hàng đầu, thường ngày sẽ không tham gia phân tranh. Cho dù đám tán tu ở đây ngang ngược thì cũng cố gắng hết sức giải quyết hòa bình.  

             Đương nhiên, nếu như đối phương thật sự không biết điều, vậy thì khỏi bàn nữa.  

             Tuy nhiên Dương Hạo thì không sao, dù sao bản thân chỉ là bán cho Đàm Khinh Tinh một ân tình mà thôi. Nếu như đối phương không phản đối, y rất tình nguyện kiếm thêm một ân tình.  

             Đàm Khinh Tinh nhìn y, hiểu thấu tâm tư trong lòng y.  

             Sắc mặt hồng hào hiện ra một nụ cười, nói: “Được rồi. Lão ca sẽ nhận trước. Chuyện hôm nay do cậu thay ta xử lý đi”.  

             “Ha ha! Lão ca, vậy chúng ta ra ngoài đi?”, Dương Hạo mỉm cười, uống cạn chén rượu mạnh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.  

             Hai người ra bên ngoài, nhìn thấy Từ Hạo và một đội hộ vệ của điện Đan Khí trước. Tuy nhiên những người này chỉ là tu giả cảnh giới Tử Phủ, trước mặt bảy tám cao thủ cảnh giới Linh Kiếp đúng là không có chút ưu thế gì.  

             “Dương Hạo”.  

             “Trưởng lão”.  

             Thấy hai người họ tới, Từ Hạo gọi một tiếng. Sau đó sắc mặt nghiêm nghị nói: “Đoạn Thành Hà ức hiếp người quá đáng, chết tiệt”.  

             “Mọi chuyện để cho lão đệ Dương Hạo giải quyết”, Đàm Khinh Tinh cười một tiếng, khoát tay nói.  

             “Lão đệ?”, trên mặt Từ Hạo lộ ra sự kinh ngạc, sau đó há mồm ra, nhìn Dương Hạo, không nói được câu nào.  

            

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK