Hắn nói: "Huynh đệ, vừa rồi là ta không đúng. Nếu như ngươi lấy công thức này ra sớm một chút ta đã cho ngươi bảo vật tốt hơn rồi”.
Lắc đầu, Dương Hạo chế nhạo: "Ta chỉ mong ngươi đừng nuốt lời như vừa nãy nữa thôi. Ta nghĩ như vậy cũng không tốt cho danh tiếng của ngươi đâu”.
"Danh tiếng?", tên đó nở một nụ cười xấu xa, rồi nói: "Danh tiếng đối với ta chẳng khác nào mây. Muốn thứ đó làm gì, nên là, ngươi đi đi!"
Sau khi nắm trong tay công thức viên đan dược thứ hai, tên thanh niên quái dị lại đổi ý, vẫn bắt Dương Hạo rời khỏi đây.
Trong lòng dâng lên một sự tức giận, Dương Hạo lạnh giọng nói: "Nếu ngươi còn là người của Thiên Quân Môn ta, ta khuyên ngươi nên giữ chút chữ tín, bằng không nếu như truyền ra ngoài, sẽ mất mặt của Thiên Quân Môn đấy".
“Hehe!”, tên đó bật cười, rồi nói: “Ngươi thật là ngu ngốc, đã bị lừa một lần rồi mà vẫn bị lừa lần hai, đúng là ngu”.
“Ừ, ngươi nói đúng, ta hơi ngu ngốc”, Dương Hạo tự giễu cười, sau đó lại cầm bút lên, trên đó viết một công thức đan dược, một loại công thức khiến mọi tu giả cảnh giới Linh Kiếp đều sẽ liều mạng vì nó.
“Độ Kiếp Đan!”, tên thanh niên quái dị kinh ngạc kêu lên, sau đó nhìn chằm chằm công thức đan dược trên bàn với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt càng ngày càng hưng phấn.
“Là Độ Kiếp Đan!”, Dương Hạo cười nhẹ, sau đó thả 200.000 tinh thạch cao cấp xuống, sau đó xoay người rời đi không nhìn lại.
“Chờ đã,”, tên đó ngẩng đầu, vội vàng gọi câu lại nhưng cậu chẳng hề quan tâm đến hắn. Cậu tăng tốc, nháy mắt đã rời khỏi điện Tọa Thiên.
“Chết tiệt, tiểu tử này!”, hắn thầm mắng, sau đó thì thào: “Đây là lần đầu tiên Quý Chinh ta bị lờ đi như vậy, nhưng…”.
Nhìn chằm chằm vào công thức đan dược trên bàn, trái tim hắn nhói lên, đau.
“Độ Kiếp Đan à!”, hắn muốn tát ngay cho mình một cái, chỉ cần đỡ tham đi là có thể chiếm được cảm tình của tên này rồi.
“Ha!”, Dương Hạo vừa rời khỏi điện Tọa Thiên, lại liếc nhìn đại điện phía sau, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Cậu tin rằng tên kia sẽ không nhịn được mà tìm đến mình. Công thức thuốc của cậu chắc chắc sẽ khiến cho tên luyện đan sư đó phát cuồng.
Đan Đạo vĩnh sinh, khi nhìn thấy bốn chữ này trong truyền thừa của Vô Song, Dương Hạo liền biết được sự rộng lớn của Đan Đạo. Hai chữ ‘vĩnh sinh’ cũng không phải là không thể.
“Khi nào ngươi tới tìm ta, ta sẽ trực tiếp giết ngươi”, ánh mắt sắc bén, Dương Hạo đi về phía tiểu viện của mình.
“Hả?”, bước được vài bước, thân thể khẽ run lên, trong mắt hiện lên một tia hung quang.