Vừa rồi, Tịch Tung Hoành cố tình ẩn mình để nghe trộm cuộc nói chuyện giữa Dương Hạo và Tịch Quân. Sau khi Tịch Quân rời đi, nó cũng chuẩn bị rời đi. Bởi vì Dương Hạo là cảnh giới Linh Kiếp bước một nên đối với nó mà nói cũng chỉ mạnh hơn tán tu chút mà thôi.
Không ngờ tán tu này lại kinh người như vậy. Chỉ một cú đánh đã phá tan không gian mộng cảnh mà nó tạo ra, không chỉ vậy còn khiến nó bị thương.
"Lén lén lút lút. Nếu không phải vì nể mặt Tịch Quân, cậu chết chắc rồi”, Dương Hạo không thích Tịch Tung Hoành, đặc biệt là sau khi nghe những lời của Tịch Quân.
"Hừ! Đúng là một tên kiêu ngạo, ngươi biết ta là ai sao?”, Tịch Tung Hoành vừa lau vết máu trên khóe miệng vừa hét lên.
Dương Hạo ngẩng đầu nhìn nó, có chút kinh ngạc. Bởi vì lúc này, trên người Tịch Tung Hoành không còn vết thương nào nữa, chỉ một động tác lau vết máu nơi khóe miệng, vết thương liền được chữa lành.
Y nhìn đánh giá một lượt, nói: "Cậu là ai, không liên quan gì đến ta. Ta không muốn dính líu đến mâu thuẫn giữa cậu và tỷ của cậu. Đương nhiên, tốt nhất là cậu cũng đừng chọc tới ta".
“Hừ!”, Tịch Tung Hoành hiển nhiên cũng kiêng nể Dương Hạo. Nó hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của đứa trẻ, Dương Hạo không khỏi kinh ngạc. Có xuất thân tốt quả thực là một cơ hội phi thường. Được tạo điều kiện tu luyện độc nhất vô nhị và được cung cấp những nguồn tài nguyên khủng bố khiến cho việc tu luyện của họ vượt xa người thường.
Y phải sống chết mới có được vị trí hiện tại. Mà đứa trẻ này tám chín tuổi lại có thể có được tu vi mạnh mẽ như vậy, nói ra tức chết người ta mà.
Lắc đầu và loại bỏ những suy nghĩ lung tung khỏi tâm trí, y bước vào trạng thái tu luyện.
Y bây giờ, hút năng lượng trời và đất mà không cần bất kì công pháp nào. Trong cảnh giới Linh Kiếp, chỉ cần suy nghĩ của bản thân khẽ động, năng lượng của trời đất sẽ hội tụ về phía cơ thể.
“Ùng!”, năng lượng mạnh mẽ kinh thiên động địa tiếp tục tụ lại, Dương Hạo vẫy tay đặt mười Thuần Dương Tinh ở trước mặt, năng lượng đột nhiên càng thêm uy nghiêm.
“Ô ô!”, khi năng lượng trong cơ thể tiếp tục tụ lại, uy lực của đạo pháp dần trở nên mạnh mẽ hơn. Đạo khí mạnh mẽ giống như con rắn bạc, quanh quẩn ở trong cơ thể y.
"Cảnh giới hiện tại của ta chỉ còn cách cảnh giới Linh Kiếp bước hai khá nhiều. Muốn đột phá chắc là cần một khoảng thời gian khá dài nữa. Hiện tại trong tay ta đã có 70 nghìn Thuần Dương Tinh, không biết có thể giúp ta đột phá cảnh giới Linh Kiếp bước hai được không”, y thầm nhủ, sao đó tiến vào cảnh giới không minh.
Mới tu luyện chưa đầy một tiếng đồng hồ, ngoài sân bỗng có luồng khí tức lạ. Dương Hạo mở mắt, phất tay thu hết Thuần Dương Tinh lại.
Nhìn về phía cửa, y nói: "Lão ca, ở bên ngoài làm gì thế, vào đi!"
Cánh cửa mở ra và Đàm Khinh Tinh bước vào. Trên mặt nở nụ cười, lão nói: "Ta chỉ cảm thấy năng lượng hội tụ, còn tưởng rằng cậu đang tu luyện, vì sợ làm phiền cậu".