Dương Hạo suy nghĩ rất đơn giản, nhưng Thừa Phong và Phong Hàm lại nở nụ cười quỷ dị không muốn đi vào, nếu đi vào thì mới đúng là đồ ngốc, đến lúc đó bị thiếu chủ lột da cũng không chừng.
Hạo Nhất vươn đầu ra thăm dò muốn đi vào xem chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị Dương Hạo giữ lại, trực tiếp ném cậu ta ra ngoài.
“Ha ha, thuộc hạ không dám quấy rầy chuyện tốt của thiếu chủ”.
“Thực ra, thuộc hạ tuyệt đối không nói sai, cho dù Điện hạ có là công chúa, thì nói về mặt dung mạo cũng chắc chắn không thể so được với em gái của ta”.
Vừa nói, hai tên nhóc này thấy tình hình không ổn thì lặng lẽ chuồn đi. Đương nhiên, cho dù bọn họ không thể tận mắt nhìn thấy chuyện tốt như vậy, thì cũng sẽ không đi xa.
Dương Hạo không khỏi cười khổ, đây chính là càng tả càng tối trong truyền thuyết đúng không?
Y cũng không thể vì chuyện này mà mặc kệ Cao Minh Thu ở trong trướng, vì vậy y chỉ có thể coi như đám nhóc đang suy nghĩ linh tinh này như không tồn tại, trở lại trước mặt Cao Minh Thu.
Cao Minh Thu nhìn ra được sự hiểu lầm thấp kém như vậy, nhưng lại thấy khuôn mặt tối sầm của Dương Hạo thì tâm trạng u ám buồn bực ban đầu của cô ta đã trở nên khá hơn không ít, cô ta bật cười, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt như pha lê.
“Được rồi, lúc thì khóc lúc thì cười, lúc là nam lúc là nữ, không biết ngươi còn có chuyện gì nữa”, Dương Hạo tức giận nói: “Nếu không phải là ngươi thì sao lại khiến ta oan uổng như vậy?”
Cao Minh Thu bĩu môi nói: “Phải gánh nỗi oan như vậy cơ à, chỉ cần bản cô nương nói một tiếng, không biết có bao nhiêu người chen lấn tranh giành muốn gánh lấy đấy, bản cô nương trong sạch, nhưng lại vì ngươi mà danh dự của ta đã bị tổn hại, ta chưa ăn vạ ngươi thì thôi, ngươi còn dám ăn vạ ta à”.
“Vớ vẩn! Vừa rồi chỉ cần ngươi giải thích một chút, thì sẽ biết chỉ là hiểu lầm”, Dương Hạo hừ một tiếng: “Cho dù muốn khiến ta chịu oan, bây giờ cũng nên nói rõ đầu đuôi cho ta đi”.
Cao Minh Thu cảm thấy nếu mình tiếp tục gây chuyện chắc có lẽ Dương Hạo sẽ thực sự nổi giận, cô ta thực sự vẫn hơi sợ người đàn ông Nhân tộc vừa lạnh lùng vừa bá đạo này, xem ra tên thanh niên này không có hứng thú với sắc đẹp của mình, là một tên ngoại lệ, cũng khiến cho Cao Minh Thu không dám quá ngang ngược với Dương Hạo.
“Ta đến từ thế giới Minh Vương!”, Cao Minh Thu tin câu nói thứ nhất này của mình sẽ khiến Dương Hạo cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng không ngờ Dương Hạo lại gật đầu như đã dự liệu trước, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế, ngươi đã biết rồi?”
“Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến cái tên thế giới Minh Vương này, sao ta lại biết được?”, Dương Hạo nói: “Chỉ là tình huống kỳ lạ như vậy của ngươi không thể không làm cho ta nhớ đến rất có khả năng ngươi đến từ một thế giới khác. Tiếp tục nói đi”.
Dựa vào lời nói của Cao Minh Thu, ngay từ khi cô ta sinh ra thì đã có hai linh hồn trong một cơ thể, một người là đàn ông, người còn lại là phụ nữ, vì vậy thực ra cơ thể này của Cao Minh Thu là hai người cùng chung một cơ thể.