Tất cả mọi người nghe đến cái tên này đều sửng sốt, nếu như Trọng Tài Chung Cực tượng trưng cho cái gốc của cái ác, thì cổ Phật lại truyền thừa cái gốc của cái thiện, từ xưa đến nay thiện ác không hợp, sinh ra thù địch.
Nhiều người đi cùng Thôi Tử Ngọc không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Mặc dù tất cả đều sẵn sàng đi theo Thôi Tử Ngọc, nhưng sẽ tốt hơn nếu lợi dụng cổ phật xua đuổi những Trọng Tài Chung Cực này đi.
“Tất cả mọi người, có Cổ Phật nhất mạch của chúng ta ở đây, các ngươi đều được bảo đảm bình an vô sự!”, một vị cao tăng nghiêm nghị nói.
Thủ lĩnh áo trắng tức giận cười: "Ta và ngươi giống nước sông không phạm nước giếng, vì sao ngươi muốn đối đầu với Trọng Tài Chung Cực chúng ta? Ngươi thật sự cho rằng Trọng Tài Chung Cực chúng ta dễ bắt nạt sao?"
"Hahaha, Ngô Nhị, tà thiện không hợp nhau. Tất cả những gì các ngươi làm đều khiến phật ngứa mắt cho nên tiêu diệt các ngươi cũng là ý của phật tổ, ngươi nên chấp nhận số phận của mình đi!", một hòa thượng trẻ trầm giọng nói: "Ngô Nhị, còn không mau rửa cổ đợi chết đi?"
Với một tiếng nổ, bầu trời tràn ngập ánh sáng vàng, ngưng tụ thành một lòng bàn tay màu vàng, chém về phía Ngô Nhị, thủ lĩnh áo trắng.
Vì Ngô Nhị là người đứng đầu đám Trọng Tài Chung Cực này, thực lực của hắn tất nhiên không tầm thường, đột nhiên liền biến mất không thấy tăm hơi.
Bàn tay vàng to lớn này dường như đã đoán trước được điều đó, liền đập về phía Ngô Nhị.
“Kim cương Phục Ma Chưởng!”, sức mạnh như núi lở, áp lực khiến người xung quanh không chịu nổi.
Nhưng Ngô Nhị không hề sợ hãi, cười lạnh một tiếng, trong tay phát ra một đạo ánh sáng màu bạc nóng rực, tiếp chiêu của vị hòa thượng kia.
Thôi Tử Ngọc nghĩ thầm, nếu đám hòa thượng này có thể cùng đến Thiên Thành, thì quả là sự trợ giúp không gì sánh được, nhưng đội ngũ này có quá phức tạp không?
“Tiểu cô nương, sao còn không mau dẫn người của mình rời đi, còn đứng đó làm gì?”, cao tăng cau mày, hóa ra ông ta tưởng rằng những người này ở cùng Trọng Tài Chung Cực là do bị tổ chức này bắt được, giờ tốt nhất là mau rời đi, bản thân cũng tiện thể dốc toàn lực bắt gọn đám này.
Đám người này còn ở đây họ không tiện ra tay với Trọng Tài Chung Cực.
"Đại hòa thượng, các ngươi nhầm rồi. Bọn họ với bọn tôi cũng là nước sông không phạm nước giếng”, Thôi Tử Ngọc cười dịu dàng nói: "Tuy rằng bọn họ không phải bằng hữu của ta, nhưng có thể coi là đồng bạn lữ hành”.
Tất cả các hòa thượng đều sửng sốt, trông không giống chút nào, Trọng Tài Chung Cực là một tổ chức độc lập và chưa bao giờ kết giao với người khác, chẳng lẽ người phụ nữ xinh đẹp này lại nói nhảm sao?
“Tuệ Năng, dừng tay!”, vị cao tăng cảm thấy chuyện này chắc chắn có vấn đề, nên đã hét lên một tiếng, gọi hai hòa thượng đang giao chiến với Ngô Nhị lại.
Vị cao tăng chậm rãi nói: "Bần tăng Phổ Năng, kính chào nữ thí chủ, nữ thí chủ vừa nói gì?"
“Tiểu nữ là người nhà họ Thôi của Tam Kiếp Đế Thành, Thôi Tử Ngọc”, Thôi Tử Ngọc cười nói: “Chúng tôi sắp tới Thiên Thành. Tôi nghe nói Kiếm Đạo Tông muốn đối đầu với một người bạn của của tôi, vì vậy tôi muốn đến Thiên Thành hỗ trợ --- --- "