“Đuổi theo!”, Dạ Tử Tiêu gầm lên, dắt theo sáu người Huyết Y nhanh chóng đuổi theo hướng Du Phi bỏ trốn.
Tiếp theo là nhóm người Vấn Đình Viêm cũng đuổi theo với tốc độ nhanh nhất. Trong nháy mắt, trận huyết chiến đã không còn một bóng người.
Bóng hình Dương Hạo ở ngay phía sau Du Phi. Trước khi Dạ Tử Tiêu ra lệnh truy đuổi, cậu đã nhanh chóng đuổi theo Du Phi rồi.
Với tốc độ này, bây giờ Du Phi nhanh hơn cậu rất nhiều, tuy nhiên với tốc độ của Thần Hành Bộ, cậu cũng không bị bỏ lại quá xa.
Đôi chân của cậu giống như một bóng ma, tần suất di chuyển của hai chân vô cùng đáng sợ. Mà lúc này, một luồng khí tức vô hình tụ lại dưới chân cậu.
“Cấp Nhân Hành!”, trên mặt Dương Hạo lộ ra chút kinh ngạc.
Cậu không ngờ rằng mình đuổi theo Du Phi, dùng tốc độ nhanh nhất, thật sự phá vỡ một tầng chướng ngại, khiến cho Thần Hành Bộ đạt tới cấp Nhân Hành.
“Vù!”, gió lạnh thổi bên tai, thân hình của cậu đã hoàn toàn hóa thành một cái bóng, cho dù có nhìn thấy, người bình thường cũng không thể nhìn rõ mặt.
Tốc độ tăng gấp đôi, và bây giờ cậu đã nhanh hơn so với Du Phi trước mặt một bậc.
“Cái gì!”, Du Phi vội vàng quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy bóng hình đang đuổi theo mình, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Trước đó phải vận dụng bí thuật từ kế thừa, hắn mới đạt được tốc độ này. Nhưng bóng hình sau lưng hắn, tốc độ còn đáng sợ hơn hắn nhiều.
Nhưng điều chắc chắn là người đuổi kịp hắn không phải là bất kỳ ai trong đám người Dạ Tử Tiêu.
Du Phi gầm lên: “Bằng hữu, đừng ức hiếp người quá đáng. Nếu như còn đuổi theo, đừng trách ta không khách khí”, nếu như không phải đám người Dạ Tử Tiêu đang đuổi theo, e là hắn đã sớm quay lại giết chết tên này rồi.
“Ha ha! Du Phi, chẳng lẽ quên người quen rồi sao?”, một tiếng cười khẽ, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Du Phi.
“Là ngươi, Dương Hạo!”, sắc mặt Du Phi thay đổi rõ rệt, vô cùng sửng sốt.
Hắn không thể ngờ được rằng người có tốc độ kinh hoàng này lại chính là Dương Hạo nhà họ Dương, người mà hắn căm hận nhất.
“Đừng chạy nữa. Ngươi có thể thoát khỏi tay đám người Dạ Tử Tiêu, nhưng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta được đâu”, Dương Hạo nói với giọng đùa vui.
“Không chạy thì ta sẽ giết ngươi trước”, Du Phi ở phía trước đột ngột dừng lại, sau đó mạnh mẽ xoay người lại, một luồng ánh sáng vàng mãnh liệt tụ lại trên cánh tay, lao thẳng về phía Dương Hạo.
Dương Hạo cảm nhận được khí tức kinh người trên cơ thể đối phương, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Sau đó cậu nheo mắt lại, ma khí cuồng bạo phóng ra khỏi cơ thể.
“Huyết mạch ma tộc, ma diễm, nuốt chửng cho ta!”, ma khí màu đen bá đạo bị ma diễm kích hoạt, sau đó nhanh chóng bùng nổ, nuốt chửng Du Phi vào trong đó.
“Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm cửu!”, không chút do dụ, Dương Hạo thi triển kiếm quang chói mắt, trong kiếm quang mang theo ma ý và kiếm ý cuồng bạo, sau khi hợp nhất trở nên vô cùng đáng sợ.