Hai người họ gật đầu, sau đó biến mất trong nháy mắt, như thể chưa từng xuất hiện.
Nhìn thấy bóng lưng mờ ảo của bọn họ rời đi, Dương Hạo kinh ngạc vì tốc độ này quá nhanh, nhanh đến mức hiện tại cậu chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh. Thực lực của hai người này có lẽ còn mạnh hơn nhiều so với Tử Xà Vương.
“Chẳng trách điện Đan Khí lại có thể đứng vững trong thế giới sóng gió này. Chỉ một chi nhỏ trong thành Hội Lăng mà đã có cường giả mạnh đến vậy. Vậy thì ở những thành phố lớn hơn chắc chắn sẽ còn nhiều người đáng sợ hơn”, Dương Hạo thầm nhủ trong lòng.
“Được rồi, nói xem cậu bồi thường thế nào!”, Từ Hạo nghiêm mặt nói.
“Tạm thời không nói đến chuyện bồi thường, tôi ra ngoài trước đã, ở đó có người đợi tôi rất lâu rồi”, Dương Hạo khẽ cười, sau đó đi qua người Từ Hạo.
Từ Hạo cũng không đuổi theo, thật ra ông ta không cần bồi thường gì cả, vì ông ta biết trong tay Dương Hạo còn có vô số bảo vật.
Đến cổng điện Đan Khí, Dương Hạo nở nụ cười bước ra. Cậu ngẩng đầu nhìn bóng người trên nóc nhà đối diện, nụ cười trở nên tàn bạo.
Lúc cậu nhìn lên, vừa hay người đối diện cũng mở mắt, một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra.
“Ngươi đang đợi ta sao?”, Dương Hạo vừa nói vừa nhảy lên.
“Đúng vậy! Ta đang đợi ngươi!”, Ôn Hoa Vũ chế nhạo rồi lập tức đứng lên.
Dương Hạo lên đến nóc nhà, cố ý hỏi: “Muốn giết ta à?”
“Đúng vậy! Giết ngươi!”, Ôn Hoa Vũ trả lời ngắn gọn, nhanh chóng phóng ra sát khí.
“Haha!”, Dương Hạo phá lên cười, giọng tràn đầy kiêu hùng.
Âm thanh của cậu lập tức kích động những tu giả trên đường nhìn sang. Hai bóng người đứng trên cao, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tên này điên rồi chăng? Ôn Hoa Vũ đó là cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa kiếm thuật siêu phàm, sao cậu ta lại bốc đồng như vậy?”, ở ngoài cửa lớn, Từ Hạo cau mày nói.
“Là Ôn Hoa Vũ!”
“Hình như là Ôn Hoa Vũ, hắn lại định giết người à? Đối phương là một tu giả Tiên Thiên nhập môn.
“Tiên Thiên nhập môn, e là một chiêu cũng không đỡ được đâu?”
“Quỷ Kiếm Ôn Hoa Vũ, một khi hắn ra tay, e là người chết cũng không biết vì sao mình lại chết”.
Đám đông xung quanh không ngừng bàn tán, không một ai coi trọng Dương Hạo – một tu giả cảnh giới Tiên Thiên nhập môn. Trong mắt họ, Ôn Hoa Vũ giống như sự tồn tại của một cường giả cảnh giới Tử Phủ vậy.
Khóe miệng nở nụ cười khẩy, Ôn Hoa Vũ nói: “Ta sẽ không cho người mà ta muốn giết bất cứ cơ hội nào, tuy nhiên hôm nay ta sẽ cho ngươi một cơ hội, một cơ hội rút kiếm”.
Dương Hạo khẽ ngây ra, sau đó cười nói: “Ngươi chắc chứ?”
“Đúng! Chắc chắn!”, trong mắt Ôn Hoa Vũ lóe lên một tia sáng, trả lời một cách nhanh gọn.
Dương Hạo lại cười, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc. Sau đó hai mắt cậu nheo lại, kiếm khí vô tận lập tức lao ra khỏi cơ thể cậu.
“Nếu ta ra tay vậy thì ngươi sẽ không có cơ hội ra tay nữa rồi”, nói xong câu này, kiếm khí áp đảo trào dâng, dường như đạp lên cả đất trời.