Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô gái này là một tiên nữ, nhưng lại rơi vào thế giới người phàm, bị người phàm ức hiếp. Một cô gái như vậy, ai nỡ lòng để cô ấy chịu tủi thân chứ?  

 

Rùng mình một cái, Dương Hạo hồi tỉnh ngay lập tức. Vẻ mặt cậu trở nên kiên định, nhìn lại cô gái kia lần nữa, không còn mê đắm nữa.  

 

Phải nói rằng, cô ta thực sự rất xinh đẹp. Nhưng xét về độ kiên định thì không ai có thể sánh được với cậu. Ngay cả cảnh giới Tiên Thiên cũng không thể lay chuyển được trái tim cậu. Cô gái này tuy xinh đẹp nhưng cũng không thể đánh gục nội tâm cậu được.  

 

Liếc nhìn Đỗ Diệu, thấy tên này đang chết mê chết mệt, trên khóe miệng thậm chí còn có một vệt nước miếng đọng lại. Tuy nhiên, Dương Hạo cẩn thận nhận thấy anh chàng này không hề bối rối chút nào. Ngược lại, ánh mắt kia còn toát ra chút khinh thường.  

 

"Khụ khụ! Công tử, trong lòng ta chỉ có tu luyện. Phụ nữ quá phiền phức, không thèm”, Đỗ Diệu bắt gặp ánh mắt của Dương Hạo, liền biết mình bị nhìn thấu, vì vậy nói.  

 

Thủy Cống đi thẳng đến bên cô gái, sau đó cúi đầu nói: "Tiểu thư, hai vị thiếu gia này là do lão nô mời tới. Chỉ là…"  

 

“Ông Cống, cứ nói đi, không sao đâu”, cô gái mỉm cười khi thấy vẻ mặt bối rối của Thủy Cống, liền an ủi.  

 

Nụ cười của cô ta ngay lập tức khiến ánh đèn cũng trở nên nhạt nhòa. Ngay lập tức, tất cả những tu giả bên dưới đều lộ ra vẻ si mê, nhìn cô ta chằm chằm không dời mắt.  

 

“Tiểu thư, tôi đã dùng ngọc Linh Lung Thâm Hải để thuyết phục họ”, ông già nói.  

 

“Ngọc Linh Lung Thâm Hải?”, khóe miệng cô gái hiện lên một tia giễu cợt, sau đó nhìn về phía Dương Hạo nói: “Hai vị công tử, hai người xứng để ta dùng bảo vật của gia tộc ta mời đến đây sao?"  

 

Thủy Linh Lung trong lòng cảm thấy tức giận, Thủy Cống dùng ngọc Linh Lung Thâm Hải để đổi chác, đã vượt qua ranh giới mong manh trong lòng cô ta. Tuy nhiên, cô ta là người của nhà họ Thủy, nên đương nhiên không thể mắng chửi trước mặt người ngoài. Vì vậy, cô ta sẽ dẫn mục tiêu cho Dương Hạo và Đỗ Diệu.  

 

“Có đáng hay không, hồi sau sẽ rõ, Thủy tiểu thư, cô nói câu này có hơi sớm quá đó”, Dương Hạo nhẹ nhàng nói, giọng điệu có chút lạnh lùng.  

 

Thái độ kiêu ngạo coi thường cậu, thiên kim tiểu thư nhà họ Thủy trong lòng Dương Hạo đã mất khá nhiều điểm rồi. Đối với nghi ngờ của cô ta, chẳng liên quan gì đến cậu cả?  

 

Ngọc Linh Lung Thâm Hải, nếu đã đến, cậu nhất định phải lấy được. Vì thứ đó, cậu không ngại khi bị người ta sử dụng như một khẩu súng, nhưng nếu dám lật lọng, cậu cũng không ngại tàn sát tất cả đâu.  

 

“Hừ!”, một tiếng khịt mũi lạnh lùng vang lên, sau đó một tu giả cảnh giới Kim Linh bước ba lao thẳng về phía Dương Hạo, rống lên: “Ngươi có tư cách gì mà nói chuyện với Thủy tiểu thư như vậy, muốn chết à?"  

 

“Vù!”, Dương Hạo không nhúc nhích, cũng không thèm nhướng mi. Một âm thanh nhỏ vang lên, Đỗ Diệu đã xuất hiện ở trước mặt tên đó.  

 

Hắn hét lên: "Dám nói với công tử chúng tao thế à, kẻ muốn chết là mày đấy, chết đi"  

 

Huyễn ảnh lóe lên, Đỗ Diệu đã trở lại chỗ cũ. Và trên tay hắn lúc này còn có thêm một cánh tay đang rỉ máu.  

 

Hắn cười toe toét, vứt toẹt sang một bên. Tu giả cảnh giới Kim Linh chỉ còn một cánh tay kinh hãi lùi lại, trong mắt lóe lên sát ý.  

 

"Đúng là một tên bạo ngược. Tốc độ của hắn quá kinh người, ta còn không nhìn rõ".  



"Hai người này là ai? Nhất định không đơn giản".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK